Thời tiết ngày càng ấm lên, thành phố X cũng dần bước vào mùa hè. Lục Vân Phi đã mặc áo ngắn tay, tiếp tục nỗ lực học môn tiếng Anh. Tiếng Anh của cậu bây giờ đã tiến bộ rất nhiều, thậm chí trong kỳ thi giữa kỳ cậu còn đạt 115 điểm, điều này khiến mẹ của Lục Vân Phi phấn khích vô cùng, lại tặng cho Biên Tấn Nguyên một phong bao lì xì. Có điều, Biên Tấn Nguyên không nhận.

Hôm nay Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên đã hẹn nhau cuối tuần cùng làm bài tập. Sau khi làm xong, hai người dọc theo con phố, chuẩn bị đi ăn. Đang đi, Lục Vân Phi chợt thấy có người bán tượng gỗ gần trạm xe buýt.

Những tượng gỗ này rất đơn giản, ông lão bán hàng trải một tấm nhựa dưới đất, trên đó bày đủ loại tượng gỗ khắc hình 12 con giáp và một vài mẫu khác. Lục Vân Phi ngồi xuống ngắm nghía, cuối cùng chọn một cây đang nở hoa nằm ở góc xa. Cậu hỏi giá rồi trả tiền.

Ông lão hỏi cậu: "Có cần hộp không?"

Vừa nói, ông vừa lấy từ bên cạnh ghế một chiếc hộp gỗ. Có hai loại hộp, một loại rất mộc mạc, không có hoa văn, loại kia thì trông sang trọng hơn, có khắc họa tiết.

Lục Vân Phi mua tượng gỗ này thực ra là để tặng cho Lục Vân Thường, Lục Vân Thường từ trước đến nay đều rất thích những món đồ thủ công như thế này. Mỗi lần nhìn thấy đều mua vài món, cho nên cậu chọn hộp có hoa văn theo sở thích của Lục Vân Thường, lại trả thêm tiền.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu cho tượng vào hộp, hỏi cậu: "Cậu thích cái này à?"

"Cũng được, khá đẹp mà." Lục Vân Phi đáp.

Biên Tấn Nguyên ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Tối hôm đó, Lục Vân Phi tặng cây hoa gỗ cho Lục Vân Thường, đúng như dự đoán, cô rất thích, còn đặt nó lên bàn học của mình. Lục Vân Phi sau khi tặng quà xong thì không nghĩ ngợi thêm về chuyện này, thẳng đến ngày 1 tháng 6.

Ngày 1 tháng 6 là một ngày sôi động, ngày dành riêng cho trẻ em. Tuy nhiên, đối với những học sinh khao khát được nghỉ mà nói, họ cũng mong bản thân là trẻ con để có thể nghỉ vào ngày này. Chẳng qua chuyện đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Mấy đứa em họ của Lục Vân Phi còn nhỏ, đang ở độ tuổi được nhận quà Tết Thiếu Nhi, chúng hào hứng khoe trong nhóm gia đình những món quà đã nhận được. Lục Vân Phi thấy chúng vui vẻ, cũng gửi mấy phong bao lì xì để làm không khí thêm náo nhiệt. Đúng như dự đoán, lũ trẻ càng phấn khích hơn, thi nhau gọi "anh trai" trong nhóm.

"Trẻ con dễ thỏa mãn quá nhỉ." Lục Vân Phi nói. "Tiếc là chúng ta đã lớn hết rồi."

Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên quay sang hỏi cậu: "Sao, cậu cũng muốn đón Tết Thiếu Nhi à?"

Lục Vân Phi lắc đầu: "Tôi không muốn đón Tết Thiếu Nhi, nhưng mà tôi muốn được nghỉ, muốn được đi chơi."

"Đi đâu?" Biên Tấn Nguyên hỏi.

"Đi đâu cũng được á." Lục Vân Phi đáp. "Nhưng cũng chỉ là nghĩ thế thôi, muốn đi thì ít nhất phải chờ đến kỳ nghỉ hè."

"Sắp rồi, chỉ còn một tháng nữa thôi mà."

"Còn một tháng nữa mà cậu bảo nhanh à!" Lục Vân Phi tuyệt vọng: "Hơn nữa, tôi nghe nói kỳ nghỉ hè này có thể sẽ phải tham gia huấn luyện gì đó. Tôi cũng không rõ lắm, Ôn Minh Dịch nói thế đấy. Nếu thật như vậy thì xong đời rồi."

Biên Tấn Nguyên nhìn thấy cậu ủ rũ, lập tức an ủi: "Nghĩ đến điều tích cực đi, chuyện huấn luyện chưa chắc chắn mà, đừng nghĩ nhiều."

"Vậy nghĩ điều tích cực gì cơ?" Lục Vân Phi hỏi lại.

"Ví dụ như, cậu muốn nhận quà gì vào Tết Thiếu Nhi?"

Lục Vân Phi nghe xong thì bật cười: "Tết này mà tôi còn được quà hả? Nhận quà gì cũng được, chỉ cần là quà thì tôi đều thích."

"Thật không?"

"Tất nhiên là thật rồi. Từ khi lên cấp hai, tôi chưa bao giờ nhận quà Tết Thiếu Nhi nữa. Nhận quà Tết Thiếu Nhi ư, đúng là nằm mơ."

Biên Tấn Nguyên khẽ cười, rồi lấy từ ngăn bàn ra một chiếc túi, đưa cho cậu.

Lục Vân Phi ngơ ngác nhận lấy, không thể tin nổi: "Cho tôi à?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu.

"Quà Tết Thiếu Nhi thiệt hả?"

Biên Tấn Nguyên tiếp tục gật đầu.

Lục Vân Phi:... Không hiểu sao tâm trạng có chút vi diệu khó tả.

Lục Vân Phi cúi đầu mở túi ra, bên trong là một chiếc hộp gỗ. Cậu ngạc nhiên nhìn Biên Tấn Nguyên một cái, Biên Tấn Nguyên mỉm cười, ra hiệu cho cậu mở hộp.

Lục Vân Phi cẩn thận mở hộp ra, bên trong là một con nai nhỏ bằng gỗ. Cậu bất giác chớp mắt, cầm con nai lên. Đó là một con nai có dáng vẻ rất độc đáo, ngẩng đầu, chân dẫm lên mây, dường như đang bước trên mây mà bay đi. Lục Vân Phi ngắm nhìn hồi lâu rồi quay sang Biên Tấn Nguyên, không chắc chắn hỏi lại hắn: "Đây... là tôi sao?" (*)

(*) Con nai trong tiếng Trung đồng âm với họ Lục (lù), Vân Phi có nghĩa là bay trên mây.

Biên Tấn Nguyên "ừ" một tiếng.

Lục Vân Phi vui sướng: "Cậu mua ở đâu vậy?"

Biên Tấn Nguyên cười khẽ: "Cậu thích không?"

Lục Vân Phi gật đầu, cậu thử đặt con nai đang bước trên mây lên bàn, đôi mắt ngập tràn niềm vui.

Biên Tấn Nguyên nhìn ánh mắt sáng bừng của cậu, trong lòng cảm thấy đầy mãn nguyện.

Lục Vân Phi đang cất con nai đi thì thấy bên dưới đám mây có khắc một chữ "Biên". Cậu ngạc nhiên, nhìn kỹ lại để chắc chắn bản thân không có nhìn nhầm, rồi bất ngờ quay sang Biên Tấn Nguyên: "Cái này là cậu khắc sao?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu.

Lục Vân Phi giật mình, suýt nữa đánh rơi con nai gỗ xuống đất: "Cậu còn biết khắc gỗ nữa à?"

"Dượng của tôi biết làm, hồi nhỏ tôi có học từ ông ấy một thời gian."

Lục Vân Phi:...

Cậu cảm thấy khoảng cách giữa người với người quả thật quá lớn, chân thành hỏi Biên Tấn Nguyên: "Đại thần, cậu còn cái gì không biết không?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu.

Lục Vân Phi tò mò: "Cái gì?"

Biên Tấn Nguyên cười một chút: "Không nói cho cậu biết."

Lục Vân Phi:? "Sao lại không nói? Giữa tôi với cậu còn có bí mật nhỏ nữa à?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu, nháy mắt một cái với cậu.

Lục Vân Phi:... Người có bí mật nhỏ nháy mắt thật không đáng yêu tí nào.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu bị sự tò mò làm cho bứt rứt nhưng không biết hỏi sao, khẽ bật cười, rồi cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Lục Vân Phi hết cách, chỉ đành cất con nai của mình đi, lòng vẫn thắc mắc, rốt cuộc Biên Tấn Nguyên không biết làm gì nhỉ?

Chuông tan học vang lên, cô giáo Lý Lị đặt viên phấn xuống, bảo tiết học kết thúc tại đây. Trước khi đi, cô gọi cả Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi theo cô đến văn phòng.

Lục Vân Phi giờ đã gần như miễn dịch với việc bị gọi lên văn phòng, kéo Biên Tấn Nguyên đi theo.

"Hẳn là các em đã nghe nói rồi nhỉ." Lý Lị nói: "Tháng 9 năm nay, tỉnh sẽ tổ chức cuộc thi Toán và Vật lý, mỗi trường có thể cử bốn người tham gia. Cuộc thi này không chỉ liên quan đến danh dự của trường mà còn có lợi cho chính các em nữa. Vì vậy, để đạt được thành tích tốt trong cuộc thi, trường sẽ chọn từ khối 11 và 12 những bạn có thành tích xuất sắc ở hai môn này để huấn luyện, cuối cùng chọn ra bốn người giỏi nhất đại diện trường đi thi. Cô đề cử hai em của lớp chúng ta."

Lục Vân Phi gật đầu: "Vâng."

"Khi nào bắt đầu huấn luyện ạ?" Biên Tấn Nguyên hỏi.

"Ngày 15 tháng 7 bắt đầu." Lý Lị Lị trả lời. "Ngày 10 tháng 7, trường chính thức nghỉ hè, các em được nghỉ năm ngày, sau đó bắt đầu khóa huấn luyện, kéo dài đến ngày 15 tháng 8."

"Một tháng?" Lục Vân Phi kinh ngạc: "Vậy tại sao không bắt đầu huấn luyện từ tháng 8 ạ?"

Lý Lị nhấp một ngụm trà, bình tĩnh hỏi lại: "Em muốn huấn luyện một tháng xong là quay lại học ngay mà không kịp thở à? Em nghĩ sao, giáo viên chúng ta còn chẳng muốn thế."

Lục Vân Phi:... Em không muốn ạ, cảm ơn cô.

"Em cần xin nghỉ phép." Biên Tấn Nguyên trầm giọng nói.

Nghe vậy, Lý Lị đặt ly trà xuống, ngẩng lên nhìn hắn với vẻ khó hiểu: "Tại sao? Em có việc gì sao?"

"Em cần về quê một chuyến."

"Thi xong rồi đến khi huấn luyện bắt đầu, em có năm ngày nghỉ, không đủ à?"

Biên Tấn Nguyên lắc đầu: "Không đủ."

"Vậy khi nào em có thể quay lại?"

Biên Tấn Nguyên tính toán rồi trả lời: "Khoảng ngày 20."

Cũng may thời gian không quá dài, Lý Lị thầm nghĩ: "Vậy được, khi em quay lại thì bắt đầu học nhé."

"Vâng, cảm ơn cô Lý."

"Không có gì, hy vọng hai em có thể giành được suất thi đấu trong cuộc thi lần này, đồng thời đạt thành tích tốt."

"Chắc chắn rồi ạ." Lục Vân Phi cam đoan, cậu mỉm cười rồi cùng Biên Tấn Nguyên rời khỏi văn phòng.

Ra khỏi văn phòng, Lục Vân Phi mới hỏi Biên Tấn Nguyên về chuyện vừa rồi: "Cậu nghỉ hè phải về quê à?"

Cậu cứ tưởng Biên Tấn Nguyên cần đi làm thêm cho nên nói hắn có việc, không ngờ lại là về quê.

"Ừm."

"Về thăm ông bà ngoại cậu à?"

"Ừ, còn mẹ tôi nữa."

"Mẹ cậu?" Lục Vân Phi ngạc nhiên: "Không phải mẹ cậu được chôn ở đây sao?"

Biên Tấn Nguyên lắc đầu: "Lúc sinh mẹ tôi bà ngoại tôi đã lớn tuổi rồi, sau này mẹ tôi và dì tôi trưởng thành, ông bà ngoại tôi chưa kịp nhìn thấy dì tôi lập gia đình thì họ đã qua đời. Mẹ tôi chôn ông bà trên một ngọn núi ở quê, sau khi mẹ tôi mất, dì tôi thực hiện nguyện vọng của bà ấy, chôn bà ấy ngay cạnh ông bà. Ngày giỗ của mẹ tôi là ngày 17 tháng 7, tôi và dì tôi phải về quê thăm mộ, sau khi xong việc mới trở lại được."

Lục Vân Phi hiểu ra: "Ra là vậy, vậy cậu cứ yên tâm mà đi nha. Đến lúc đó tôi sẽ ghi chép lại bài học, khi nào cậu về tôi có thể giúp cậu giảng lại nội dung."

"Được."

Lục Vân Phi nghĩ ở tuổi này mà Biên Tấn Nguyên đã phải đi thăm mộ mẹ và ông bà ngoại, cậu cảm thấy Biên Tấn Nguyên thật kiên cường. Cậu vỗ vai Biên Tấn Nguyên, Biên Tấn Nguyên quay lại nhìn, Lục Vân Phi mỉm cười mà nhẹ nhàng nói: "Tiện thể gửi lời chào tới mẹ cậu giúp tôi nhé, cảm ơn bà ấy đã sinh ra một người con tài giỏi như cậu, nếu không có bà ấy thì tôi không thể có được trình độ tiếng Anh như bây giờ đâu."

Biên Tấn Nguyên cười nhẹ: "Mẹ tôi giỏi tiếng Anh lắm."

"Thật sao?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Bà ấy học rất giỏi."

"Vậy cậu chắc chắn giống mẹ cậu rồi."

Ánh mắt của Biên Tấn Nguyên trở nên dịu dàng, hắn nhìn Lục Vân Phi và nói khẽ: "Dì tôi cũng thường nói vậy."

Dì Biên Tấn Nguyên luôn cho rằng cậu rất giống mẹ hắn, từ tính cách, ngoại hình đến nhiều khía cạnh khác. Chỉ có điều: "Thành tích của con còn tốt hơn mẹ con nữa. Ngày trước mẹ con luôn muốn vào Thanh Hoa, nhưng thành tích không đủ, cuối cùng phải học ở Đại học J. Tiểu Nguyên, con muốn vào trường đại học nào? Muốn ra nước ngoài hay ở lại đây?"

Biên Tấn Nguyên nhìn Lục Vân Phi rồi hỏi: "Lục Vân Phi, cậu muốn vào trường đại học nào? Muốn ra nước ngoài hay ở lại đây?"

Lục Vân Phi trả lời không chút do dự: "Tất nhiên là Thanh Hoa hoặc Bắc Đại rồi. Trước đây tiếng Anh của tôi kém nên không nghĩ tới, nhưng bây giờ tiếng Anh của tôi đang dần cải thiện, tất nhiên phải nhắm tới Thanh Hoa rồi. Nếu có năng lực, tất nhiên phải đến đó để ngắm nhìn chứ."

Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Đúng vậy."

"Còn cậu?"

"Tôi muốn vào Thanh Hoa." Biên Tấn Nguyên nhớ lại câu trả lời của hắn với Biên Tiệp: "Tôi muốn vào Thanh Hoa để hoàn thành giấc mơ của mẹ tôi, để nhìn thấy những cảnh đẹp mà bà chưa kịp thấy, để giấc mơ của bà được tiếp nối qua tôi. Như vậy, bà dường như vẫn còn ở bên cạnh tôi."

"Chắc chắn sẽ thế." Lục Vân Phi nhẹ nhàng lên tiếng: "Chỉ cần cậu muốn, cậu sẽ có được tất cả." Cậu chọc nhẹ vào ngực Biên Tấn Nguyên: "Mọi thứ sẽ ở đây."

"Bao gồm cả cậu sao?" Biên Tấn Nguyên hỏi.

"Bao gồm cả tôi." Lục Vân Phi mỉm cười đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play