Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu, Lục Vân Phi chỉ tay về phía bục giảng: "Đất nước không thể một ngày thiếu vua, học sinh không thể một ngày thiếu thầy, tôi thấy cậu giảng bài khá tốt đấy, hay là cậu phổ độ cho chúng tôi một chút đi."
Biên Tấn Nguyên:...
Lục Vân Phi thuyết phục: "Mọi người bây giờ chỉ muốn học hành tử tế, nhưng mà Trương Yến Dung rõ ràng là không muốn, các thầy cô khác cũng chẳng ai chịu dạy lớp mình. Trong lớp chỉ có cậu là giỏi tiếng Anh nhất, cho nên cũng chỉ có cậu làm được thôi."
Biên Tấn Nguyên cảm thấy cậu nghĩ mọi chuyện hơi đơn giản: "Không phải lý lẽ như vậy."
"Đương nhiên là không phải lý lẽ như vậy rồi, thế nhưng chẳng phải không còn cách nào khác sao? Cậu nhìn xem, giờ mọi người sắp lên Lương Sơn rồi, nếu vào lúc này cậu không ra tay nghĩa hiệp cướp Sinh Thần Cương thì đám hảo hán Lương Sơn chúng tôi phải làm sao đây(*)?"
(*) Lương Sơn Bạc (梁山泊) là tên của một địa danh, nơi tụ họp các nghĩa sĩ, anh hùng trong tiểu thuyết Thủy Hử. Đây là một băng cướp nổi tiếng tập trung tại vùng Lương Sơn, được miêu tả như một nhóm những người dân thường bất đắc dĩ phải trở thành giặc cướp để chống lại sự bất công của triều đình nhà Tống.
Sinh Thần Cương là lễ vật mà thái sư Sái Kinh (蔡京), một kẻ tham quan lừng lẫy, gửi tặng cho cha mình nhân dịp sinh nhật. Đoàn vận chuyển Sinh Thần Cương gồm nhiều vàng bạc và báu vật, di chuyển từ kinh thành đến chỗ Sái Kinh. Tuy nhiên, đoàn này đã bị một nhóm nghĩa sĩ Lương Sơn cướp giữa đường. Đây là một trong những chiến công nổi tiếng của các anh hùng Lương Sơn, với những nhân vật tham gia vụ cướp như Ngô Dụng (吴用) và Lâm Xung (林冲).
Biên Tấn Nguyên:...
Lục Vân Phi chắp tay trước ngực: "Làm ơn đi mà."
"Lục Vân Phi, Biên Tấn Nguyên, hai cậu đang nói gì vậy?" Trương Yến Dung gọi tên: "Lên đây nói, lên bục giảng nói cho mọi người nghe đi! Để cả lớp cùng nghe xem nào."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi nghĩ rằng bản thân cậu sắp không thể kiềm chế được ý định hành hung Trương Yến Dung rồi.
Biên Tấn Nguyên thấy cậu có vẻ sắp nổi nóng thì nhẹ giọng an ủi một chút: "Đừng giận."
Sau đó hắn đứng dậy, cầm lấy bài thi tháng rồi bước lên bục giảng. Lục Vân Phi cũng theo sau, tính mỉa mai Trương Yến Dung thì lại nghe Biên Tấn Nguyên nói: "Lúc nãy Lục Vân Phi hỏi tôi về câu hỏi trong bài thi tháng. Nếu cô Trương đã muốn cả lớp nghe, vậy mọi người lấy bài thi tháng ra đi."
Lục Vân Phi ngạc nhiên, học sinh trong lớp thì choáng váng cả lên, Lý Nguyên Thanh chỉ biết thầm chửi thề, Biên Tấn Nguyên hành động thật là quyết đoán mà!
Trương Yến Dung không ngờ Biên Tấn Nguyên lại nói vậy, nhất thời đứng ngây ra đó.
Lục Vân Phi không mang bài thi nên thò đầu vào nhìn cùng với Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên bình tĩnh nói: "Câu đầu tiên của phần bài lớn, chọn B, có ai thắc mắc không?" Hắn quay sang nhìn Lục Vân Phi, Lục Vân Phi lắc đầu, rồi nhìn về phía các học sinh còn lại.
Mọi người đều lắc đầu: "Không."
"Câu thứ hai, chọn C, có ai thắc mắc gì không?"
"Tại sao chọn C vậy?" Hà Phàn hỏi.
"Đây là câu hỏi về cụm từ..." Biên Tấn Nguyên giọng điệu điềm tĩnh giảng giải, tiện thể nói thêm trong trường hợp nào thì nên chọn ba đáp án còn lại.
Trương Yến Dung không thể nào hiểu nổi tại sao hắn lại thật sự giảng bài cho cả lớp, giận dữ đến mức ruột gan sôi sục. Nhưng Biên Tấn Nguyên vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không thèm để ý đến cô ta mà tiếp tục giảng giải đề thi tiếng Anh một cách bài bản.
Chờ đến khi chuông hết giờ vang lên, Biên Tấn Nguyên cũng đã giảng được nửa bài thi. Hắn thu dọn bài thi và bình tĩnh nói: "Hết giờ rồi."
Nói xong, hắn chuẩn bị trở về chỗ.
"Đứng lại!" Trương Yến Dung giận dữ quát.
Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn cô ta: "Cô có chuyện gì à?"
Trương Yến Dung cười lạnh: "Giảng cũng khá đấy, tôi không ngờ lớp ta lại có nhân tài ẩn dật như vậy, sao nào, bạn học Biên muốn làm thầy giáo à?"
"Chưa hẳn là không thể."
"Tốt." Trương Yến Dung đập bàn một cái: "Nếu cậu muốn ra mặt, tôi sẽ toại nguyện cho cậu. Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ dạy môn tiếng Anh cho cái lớp này."
Biên Tấn Nguyên nhìn cô ta, thậm chí chẳng buồn nhướng mày: "Được thôi."
Trương Yến Dung khó tin mà nhìn hắn chằm chằm. Nhưng Biên Tấn Nguyên lại chẳng để ý đến cô ta, quay về chỗ ngồi. Lục Vân Phi thấy vậy, quay sang mỉm cười với Trương Yến Dung, nụ cười vừa dịu dàng vừa đắc ý, khiến Trương Yến Dung giận đến mức cầm giáo án bỏ ra khỏi lớp.
Phòng học lớp 1 ngay lập tức sôi sục! Nam sinh nữ sinh đều cười lớn, phấn khích bàn tán về biểu cảm lúc nãy của Trương Yến Dung.
"Ha ha ha, buồn cười quá đi mất, các cậu có thấy vẻ mặt cô ta lúc đó không? Xanh lè luôn!"
"Chết tiệt, sao mình không quay lại nhỉ? Khoảnh khắc kinh điển thế này mà mình lại không quay được."
"Cho cô ta kiêu căng nữa đi, lại tưởng bọn mình không có cô ta thì không sống nổi chắc."
"Nhưng mà cũng công nhận Biên Tấn Nguyên giảng bài hay thật nhể, mạch lạc rõ ràng, bắt chỗ chính xác, chứ đâu như cô ta, suốt ngày chỉ biết bảo người nước ngoài nói như thế, không cần lý do mà cứ chọn thế thôi."
"Đúng rồi, chẳng trách lần này Lục Vân Phi thi được hơn 90 điểm, ban đầu còn tưởng cậu ấy gặp may, bây giờ mới biết là nhờ Biên Tấn Nguyên dạy giỏi."
Mọi người vừa bàn tán vừa quay đầu nhìn về phía Biên Tấn Nguyên đang ngồi ở hàng cuối.
Biên Tấn Nguyên vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, cúi đầu làm bài. Lục Vân Phi nằm bên cạnh hỏi: "Cậu thật sự định giảng bài cho cả lớp à?"
"Ừ."
Lục Vân Phi kích động nắm chặt tay hắn: "Thầy Biên, cậu đúng là cứu tinh của nhân dân, nam thần của trường Nhất Trung!"
Biên Tấn Nguyên bất đắc dĩ cười nhẹ: "Cho tôi nhắc cậu nhé, cậu vẫn chưa thuộc xong các chỗ dễ sai hôm nay đâu."
"Tôi học ngay, học ngay đây." Lục Vân Phi vừa nói vừa nhớ ra điều gì đó: "Cậu đợi một chút."
Cậu vội vã ra ngoài, chạy đến lớp 20, gõ bàn của Ôn Minh Dịch đang cúi đầu chơi game trên điện thoại.
Ôn Minh Dịch ngẩng lên thấy là cậu, vừa chơi vừa hỏi: "Làm gì đấy?"
"Mượn vở ghi tiếng Anh của cậu xíu đi, dạo này lớp cậu học đến đâu rồi? Còn bài tập về nhà là gì?"
"Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Còn không phải vì vụ Trương Yến Dung sao. Cô Lý đã khuyên giải, nhưng cô ta bề ngoài thì đồng ý, thực ra vẫn không chịu dạy tử tế. Thế là lớp tớ bầu ra một thầy giáo."
"Ai?"
"Biên Tấn Nguyên đấy." Lục Vân Phi cười: "Ngoài hắn ra thì còn ai làm nổi nữa."
"Chậc, bầu cử cơ à, lớp cậu chơi lớn thật đó."
"Nên cậu đưa vở ghi cho tớ đi, tớ để hắn tham khảo."
Ôn Minh Dịch gãi đầu: "Cậu đợi chút, để tớ đi mượn vở cho cậu. Tớ chưa nói với cậu à, tớ gần như không có ghi chép cái gì trên lớp đâu."
Lục Vân Phi: "...Cậu thật sự chưa từng nói á."
Ôn Minh Dịch cười an ủi, rồi chạy đến bên cạnh ủy viên học tập của lớp cậu ta, nói vài câu rồi quay lại với quyển vở ghi chép.
"Cầm lấy đi, trong này có ghi lại trọng điểm và cả bài tập về nhà mà thầy cô giao, chiều nay trước khi tan học nhớ trả cho tớ đấy."
"OK luôn."
Lục Vân Phi cầm chiến lợi phẩm trong tay chạy vội về lớp, đưa cuốn vở cho Biên Tấn Nguyên.
"Đây, cậu cầm lấy tham khảo đi, đây là tiến độ học tiếng Anh của lớp 20 á."
Biên Tấn Nguyên cầm lấy, lật vài trang rồi nhận xét: "Của con gái."
"Đúng vậy, là của ủy viên học tập lớp 20."
"Cậu cũng quen thân với con gái lớp khác à?" Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Lục Vân Phi thật thà lắc đầu: "Không, tôi không thân. Là Ôn Minh Dịch giúp tôi mượn đó. Ban đầu tôi định mượn vở ghi chép của cậu ta, thế nhưng cậu ta không có ghi nên giúp tôi mượn của người khác."
Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Vậy à."
"Ừ, chiều nay tôi còn phải trả lại vở nữa, cho nên cậu xem trước đi, nếu cần thì tôi có thể giúp cậu photo."
"Không cần đâu." Biên Tấn Nguyên nói: "Tôi chỉ xem qua thôi là được rồi."
"Được."
Lục Vân Phi nói xong cũng không làm phiền hắn nữa, bắt đầu ôn tập những điểm dễ sai của mình.
Biên Tấn Nguyên nhìn cuốn vở trên tay, nghĩ đến việc hắn tự dưng trở thành người giảng dạy cho cả lớp, chỉ cảm thấy tâm trạng thật phức tạp làm sao. Tuy nhiên, khi hắn nhớ lại biểu cảm của Trương Yến Dung lúc rời đi, khóe môi lại khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ. Cũng không tệ, thực ra mấy ngày nay hắn đã sớm thấy Trương Yến Dung không vừa mắt rồi.
Nói là làm, vào buổi học tiếng Anh hôm sau, ngay khi Trương Yến Dung bước vào lớp, Biên Tấn Nguyên cũng bước lên bục giảng, tự mình giảng nốt phần sau của bài thi tháng chứ hoàn toàn không quan tâm đến sự có mặt của cô ta. Các học sinh trong lớp cũng rất hưởng ứng, từng người nhiệt tình đặt câu hỏi, thậm chí có người còn gọi hắn là "thầy Biên" nữa.
Trương Yến Dung tức giận, nhưng những lời cô ta đã nói chẳng khác gì nước đổ ra ngoài, cô ta chỉ có thể chịu đựng thôi. Lục Vân Phi thì làm trợ lý của Biên Tấn Nguyên, đều đặn đăng bài tập tiếng Anh của lớp 20 lên nhóm lớp cho mọi người làm, đồng thời sau mỗi buổi tự học sáng sớm, cậu đăng đáp án do Biên Tấn Nguyên soạn để cả lớp tự đối chiếu.
Dĩ nhiên, Lục Vân Phi không cần phải tự đối chiếu vì là cậu học trò duy nhất được Biên Tấn Nguyên đích thân sửa bài tập.
Cả lớp như mắc nghẹn một hơi, quyết tâm chứng minh rằng dù không có Trương Yến Dung thì họ vẫn có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi giữa kỳ. Điều này khiến ai nấy đều học tập chăm chỉ hơn trước hẳn.
Không ai trong lớp nhắc đến chuyện này trên diễn đàn, cũng không ai lên gặp giáo viên chủ nhiệm hay ban giám hiệu để phàn nàn về việc Trương Yến Dung lơ là. Tất cả đều tập trung vào việc củng cố kiến thức và nâng cao trình độ tiếng Anh, tạo nên một bầu không khí học tập sôi nổi chưa từng có trong lớp 1. Mối quan hệ giữa các bạn cùng lớp cũng trở nên gần gũi hơn.
Trương Yến Dung vẫn giữ thái độ đến giờ thì tới hết giờ thì đi. Đóng cửa lớp lại, người ngoài không biết giáo viên giảng dạy thực sự đã bị thay đổi, còn người trong lớp cũng không muốn để người khác biết điều đó.
Họ đều là những thanh niên đầy nhiệt huyết, không dễ dàng chịu khuất phục, ai cũng mang theo một khát vọng, vừa muốn tìm lại công lý cho chính mình, vừa muốn chứng minh với tất cả các giáo viên rằng "nước có thể nâng thuyền nhưng cũng có thể làm lật thuyền". Làm thầy cô, chẳng qua chỉ là "người học trước truyền dạy cho người học sau" tôn trọng là điều cần thiết cho cả hai bên. Trong mối quan hệ thầy trò, không chỉ có thầy cô cần được tôn trọng, mà cả học sinh cũng vậy.
Ba ngày trước kỳ thi giữa kỳ, Biên Tấn Nguyên tiếp tục giao cho Lục Vân Phi ba đề thi tiếng Anh viết tay.
Lục Vân Phi hỏi: "Tôi có thể đăng lên nhóm lớp không?"
"Có thể." Biên Tấn Nguyên bình thản đáp.
Lục Vân Phi chụp ảnh lại, đặt tên là "☆Đề thi tuyệt mật☆," rồi gửi vào nhóm lớp.
"Ha ha, đề thi tuyệt mật." Mọi người cười ầm lên.
"Đừng cười, đây là của thầy Biên ra đấy."
Lập tức cả lớp ngưng cười. Nói đến người mà các học sinh lớp 1 cảm kích nhất trong khoảng thời gian Trương Yến Dung đình công, người đầu tiên họ nghĩ đến chắc chắn là Biên Tấn Nguyên. Không ai ngờ rằng, trong lúc cả lớp đang hoang mang không biết phải làm gì, Biên Tấn Nguyên lại bước ra, một mình gánh vác tất cả kỳ vọng của mọi người.
Trước khi có sự việc này, họ chỉ biết đến Biên Tấn Nguyên như một vị học thần xa vời, khó mà tiếp cận. Nhưng sau đó, hắn như trở nên gần gũi hơn, trở thành một phần của lớp. Ai nấy đều làm theo lời Lục Vân Phi, nghiêm túc làm hết ba bộ đề thi thử, mang theo tinh thần chiến thắng bước vào phòng thi.
Vì lọt vào top 28 của khối trong kỳ thi tháng, lần này Lục Vân Phi được thi ở phòng số 1, cùng phòng thi với Biên Tấn Nguyên.
Trước khi thi môn tiếng Anh, như thường lệ, cậu chạy đến chỗ Biên Tấn Nguyên để "mượn vận may."
Các học sinh khác trong lớp 1 cùng phòng thi nhìn thấy cậu nắm chặt tay Biên Tấn Nguyên không buông, lập tức hỏi: "Lục Vân Phi, cậu đang làm gì vậy? Còn nắm tay nữa? Trông chẳng khác gì mấy đứa gay hết."
"Cậu mới gay ấy." Lục Vân Phi đáp: "Tôi đang mượn vận may, mong học thần của chúng ta phù hộ cho tôi làm bài thi tiếng Anh tốt hơn."
"Thế có tác dụng không?" Một người bạn hỏi.
"Nếu không có thì sao tôi qua được kỳ thi tháng vừa rồi chứ?"
Nghe vậy, cậu bạn kia lập tức hào hứng, tiến đến gần, mắt không ngừng liếc nhìn tay còn lại của Biên Tấn Nguyên: "Cái gì nhỉ, học thần, cho tớ mượn chút vận may với."
Biên Tấn Nguyên bình tĩnh đưa tay kia ra sau lưng, tỏ ra vô cùng lạnh lùng.