"Không vội đâu ạ." Lục Vân Phi nghĩ cậu có thể nán lại một xíu để hưởng thêm chút niềm vui: "Vẫn còn một tiết học nữa mà."

Ôn Minh Dịch đỡ trán, Lý Nguyên Thanh thì che mặt. Chủ nhiệm giáo vụ nhìn hình ảnh Lục Vân Phi bắt tay với Biên Tấn Nguyên, cảm giác có gì không đúng lắm.

Lục Vân Phi bắt tay đủ lâu mới buông ra, quay lại nhìn chủ nhiệm giáo vụ: "Cô ơi, lấy động tác vừa rồi của chúng em làm câu đố đoán tác phẩm văn học đi ạ."

Chủ nhiệm giáo vụ:?

Các học sinh xung quanh nhìn nhau, sao tự nhiên lại thành đố vui rồi? Biên Tấn Nguyên bị hành động kỳ quặc của cậu chọc đến cúi đầu cười một chút.

Lý Nguyên Thanh nhìn sang Ôn Minh Dịch: "Nhanh lên, tới lúc cậu thể hiện giá trị rồi đó, học sinh khối Văn."

Ôn Minh Dịch không nói nên lời, lập tức kéo Lý Nguyên Thanh trở về: "Đi thôi đi thôi."

"Cậu nói cho tôi biết đáp án là gì trước đi đã!" Các học sinh xung quanh đều đồng lòng trong lòng, đúng vậy, cuối cùng đáp án là gì thế.

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn đám học sinh kéo dài cổ chờ đợi công bố đáp án, tức giận hét lên: "Còn đứng đó làm gì, cũng muốn thi nữa hả?"

Các học sinh vậy xem bị cô ấy quát tháo thì lập tức tản ra, thế nhưng trong lòng vẫn tò mò, rốt cuộc đáp án là gì nhỉ.

"Cậu cũng về đi." Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên: "Ôi, đa tình khóc biệt đã thường, còn thêm não cảnh thu sương lạnh tràn*..."

*Ẻm đọc bài Vũ lâm linh (雨霖鈴) – Liễu Vĩnh (柳永)

Biên Tấn Nguyên mỉm cười, chủ nhiệm giáo vụ kéo vai Lục Vân Phi dẫn cậu vào văn phòng: "Bạn học Biên Tấn Nguyên về lớp học đi, còn bạn học Lục Vân Phi." Cô ấy nhìn người trước mặt: "Thi cho tốt nhé!"

Trong văn phòng yên tĩnh, Trương Yến Dung, Lục Vân Phi, Lý Lị ngồi ngay ngắn trên ghế, Lục Vân Phi đã thi xong, bài thi được đưa đến tay chủ nhiệm giáo vụ để cô ấy

chấm.

Lúc này đã là 12 giờ 5 phút trưa, tiết học buổi sáng kết thúc, Trương Yến Dung và Lý Lị cũng có thời gian quay lại văn phòng chủ nhiệm giáo vụ, chờ đợi vụ việc gian lận này vén màn.

Cửa văn phòng đóng lại, ngoài cửa có rất nhiều học sinh tụ tập, vừa đánh cược vừa chờ kết quả.

"80 điểm." Chủ nhiệm giáo vụ đặt bút xuống.

Lục Vân Phi khiếp sợ.

Trương Yến Dung cười đắc ý, cô ta vừa chuẩn bị thêm dầu vào lửa thì nghe chủ nhiệm giáo vụ nói: "Không tính điểm bài luận là 80 điểm, bài luận của em tôi đã xem qua, cách viết giống hệt bài văn trong kỳ thi tháng này, chắc là bài văn mẫu Biên Tấn Nguyên cho em học thuộc. Kỳ thi tháng này, điểm bài luận của em là 21 điểm, hai bài luận gần như giống nhau nên tôi tính 21 điểm, tổng cộng là 101 điểm."

Lục Vân Phi thật sự kinh ngạc: "Bao nhiêu ạ? 101 ạ?"

"Đúng vậy." Chủ nhiệm giáo vụ nói.

Lục Vân Phi chưa bao giờ thấy chủ nhiệm giáo vụ trước mặt lại dịu dàng, xinh đẹp và có khí chất như vậy, cậu dùng âm thanh ngọt ngào nhìn cô ấy rồi hỏi: "Cô ơi, cô có thể chấm cho em 101 điểm không?"

Không trách cậu được, chỉ là 101 điểm quá hấp dẫn, cậu đã bao lâu rồi không đạt trên 100 điểm, bâygiờ khó khăn lắm mới có lần này, Lục Vân Phi không thể kiềm chế được sự khao khát của bản thân.

"Cứ chấm một lần vậy." Lý Lị cúi đầu cười một chút.

Chủ nhiệm giáo vụ thấy cậu thú vị, cầm bút chấm cho cậu 101 điểm.

Lục Vân Phi nhận bài thi từ tay cô ấy, nhìn điểm số trên bài thi, hơi tiếc nuối: "Giá mà kỳ thi tháng lần này thi bài này thì tốt biết mấy."

"Em cố gắng thêm, vài ngày nữa là kỳ thi giữa kỳ rồi, cố gắng thi trên 100 điểm."

"Em không dám đâu." Lục Vân Phi cất bài thi: "Em thi được điểm trung bình cũng bị nói là gian lận, nếu em mà thi được một trăm điểm, chắc sẽ bị nói là hối lộ thầy cô quá, phải không cô Trương?"

Trương Yến Dung lườm cậu, không nói gì.

Lục Vân Phi nhìn sự tức giận trên mặt cô ta, chỉ cảm thấy hả hê mà thôi, tâm trạng rất thoải mái, cậu cười híp mắt: "Trước đây chúng ta đã nói gì nhể, cô Trương còn nhớ không? Thứ hai tuần sau khi chào cờ, em chờ cô xin lỗi bằng song ngữ Trung - Anh nhé~"

Sắc mặt Trương Yến Dung thay đổi ngay lập tức, cô ta nhìn chủ nhiệm giáo vụ: "Chủ nhiệm, ngài nghe cậu ta nói kìa..."

"Em nói gì sai à? Không phải cô tự đồng ý sao? Sao ạ, cô định vừa ngậm máu phun người vừa lật lọng sao? Cô là giáo viên mà lại như thế ạ?

"Lục Vân Phi!"

"Dạ, em đây." Lục Vân Phi cười đến hiền lành: "Cô dám làm thì phải dám nhận, dám vu khống thì phải dám xin lỗi, gọi em làm gì, người cần xin lỗi đâu phải em đâu."

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn cậu: "Lục Vân Phi..."

"Chủ nhiệm, sự việc này chuyện như thế nào, ngài là rõ nhất, bây giờ đến bước này rồi, là em ép cô ấy sao? Không phải, từ đầu đến cuối là cô ấy hù dọa áp đặt người khác, cũng may là tâm lý em tốt, thi lại một lần, điểm không giảm mà còn tăng. Nếu đổi lại là học sinh khác bị cô ấy vu khống như vậy, chắc tâm lý đã sớm khủng hoảng rồi, đến lúc đó thi lại được 60 70 điểm, thế thì có phải là chứng tỏ gian lận sao?"

"Thi cử vốn có yếu tố may mắn, nếu có một thí sinh ngày hôm đó vận may bùng nổ, hơn điểm bình thường mười mấy hai mươi điểm, chỉ vì may mắn mà nói người ta gian lận sao? Bắt trộm phải có tang chứng, bắt gian phải có chứng cứ, không có chứng cứ mà dám nói người khác gian lận à."

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn cậu nói như súng liên thanh, không ngừng không nghỉ, chỉ thấy Trương Yến Dung lần này đúng là tự làm tự chịu, muốn bắt chim sẻ lại bị chim mổ mù mắt.

"Đủ rồi, cả văn phòng chỉ nghe mỗi giọng của em." Cô ấy nhìn Trương Yến Dung: "Cô Trương, trong chuyện này cô đúng là đã vu oan cho Lục Vân Phi, xin lỗi em ấy đi."

Trương Yến Dung không thể tin được mà nhìn cô ấy: "Cái này..."

Ánh mắt cô ta hiện rõ sự không muốn, từ xưa đến nay đâu có chuyện thầy cô xin lỗi học sinh, chuyện này mà truyền ra ngoài, cô ta làm sao sống ở trường Nhất Trung nữa? Người khác sẽ nhìn cô ta như thế nào?!

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn thấy sự khó xử trên mặt cô ta, biết cô ta trọng sĩ diện, bắt cô ta xin lỗi trước toàn trường, chắc là thà từ chức cũng không chịu làm. Cô ấy không muốn làm khó Trương Yến Dung, lại sợ cô ta vì chuyện này mà ghi hận Lục Vân Phi, nghĩ ngợi một chút, rồi khuyên Lục Vân Phi: "Cô Trương có lỗi, cô ấy nên xin lỗi em, nhưng chuyện này cũng không cần kéo đến thứ hai tuần sau đâu, để cô ấy xin lỗi em ngay bây giờ, hôm nay kết thúc chuyện này đi."

Lục Vân Phi không muốn: "Người đầu tiên đề xuất chuyện xin lỗi trước toàn trường đâu phải là em, là cô Trương tự nói, cô ấy đã yêu cầu như vậy, em làm học sinh sao dám từ chối."

Trương Yến Dung nhìn Lục Vân Phi, không thể tin cậu lại không biết điều như vậy, cho mặt mũi mà cũng không cần.

"Lục Vân Phi, coi như nể mặt tôi, để cô Trương xin lỗi em ngay bây giờ, sau đó mọi người cùng đi ăn cơm, chuyện này coi như bỏ qua, có được không?"

Lý Lị nghe vậy, khẽ chạm Lục Vân Phi, khuyên nhủ: "Em đồng ý đi, đừng chấp nhất với cô ấy nữa."

Lục Vân Phi có thiện cảm với cô chủ nhiệm Lý Lị, không vì lý do gì khác, chỉ vì cô ấy từ khi sự việc xảy ra luôn đứng về phía cậu, chưa bao giờ nghi ngờ cậu, cậu cũng thấy Lý Lị là người tốt. Vì vậy, cậu sẵn sàng nể mặt Lý Lị.

"Được thôi, chủ nhiệm đã nói như vậy, em cũng không phải người tính toán, không yêu cầu xin lỗi dưới cờ vào thứ hai nữa."

Chủ nhiệm giáo vụ thấy vậy, cuối cùng cũng cười nhẹ: "Cô Trương, xin lỗi Lục Vân Phi đi."

Lục Vân Phi quay lại nhìn Trương Yến Dung, còn mỉm cười một chút. Trương Yến Dung nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu thì tức giận, nhưng so tình thế không bằng người ta, cô ta chỉ có thể nắm chặt tay, giả vờ khiêm tốn mở miệng: "Lục Vân Phi, lần này là cô sai, cô hiểu lầm em, xin lỗi, cô xin lỗi em."

Lục Vân Phi gật đầu: "Nói rồi ạ, song ngữ Trung – Anh, không cần tám trăm chữ nhưng ít nhất cũng phải có tiếng Anh chứ, tiếng Anh của cô tốt hơn em nhiều mà."

"Lục Vân Phi." Vừa nãy ai nói bản thân không phải người tính toán, Trương Yến Dung tức giận đến nghiến răng.

Chủ nhiệm giáo vụ bị yêu cầu song ngữ của cậu làm cho dở khóc dở cười, đành phải mở miệng khuyên thêm lần nữa.

Lục Vân Phi nhìn sắc mặt Trương Yến Dung thay đổi liên tục, giống như đang chịu đựng sự sỉ nhục lớn vậy, cũng lười không muốn tính toán thêm.

"Cô Trương, sách Ngữ văn có câu, kẻ sĩ ba ngày không gặp mặt thì nên rửa mắt mà nhìn*, cô dạy tiếng Anh nhưng mà em nghĩ cô cũng nên dành thời gian xem sách Ngữ văn nhiều một chút đấy."

* Ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật.

Trương Yến Dung nắm chặt tay, móng tay đã đâm vào thịt.

"Em đi được chưa?" Lục Vân Phi cầm bài thi đứng lên hỏi.

"Được rồi." Chủ nhiệm giáo vụ thấy cậu sớm nên đi rồi, cậu bé này thật sự nói quá nhiều, học khối Tự nhiên cái gì, học khối Văn làm luật sư thì hay hơn đấy.

Lục Vân Phi đi đến trước mặt cô ấy, đưa tay ra: "Tài liệu ôn tập của em, Biên Tấn Nguyên đưa cho ngài trước đó."

Chủ nhiệm giáo vụ bất đắc dĩ đưa cho cậu, không quên nhắc nhở: "Học cho tốt vào."

"Cứ yên tâm ạ, biết đâu lần sau em thi được 120, lại đến đây gặp ngài."

"Em mau đi đi." Chủ nhiệm giáo vụ nghe cậu nói vậy thì dở khóc dở cười, chỉ đành bảo cậu đi mau.

Lục Vân Phi mở cửa, thấy một đám người ngạc nhiên như những chú chim sẻ nhỏ mùa đông, cậu đóng cửa lại, giơ bài thi lên: "Thi xong rồi, 101 điểm, còn muốn biết gì nữa?"

"101?" Các chú chim sẻ nhỏ khiếp sợ.

Lý Nguyên Thanh chờ ở ngoài cũng khó tin nhìn mà cậu.

Lục Vân Phi cười đắc ý, mở bài thi ra: "Chủ nhiệm giáo vụ tự tay chấm, chỉ có một bài, ôi, giá mà bài thi tháng là bài này thì tốt biết mấy nhỉ."

"Thế, Trương Yến Dung thì sao?" Ôn Minh Dịch liếc mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt.

"Gậy ông đập lưng ông chứ gì, muốn vu oan cho tớ, tớ dễ bị vu oan vậy à? Cuối cùng không phải là xin lỗi tớ sao, chán chết."

Lý Nguyên Thanh ôm lấy cậu: "Ôi, Lục Vân Phi của chúng ta đúng là không giống ai, đi nào, anh mời chú ăn cơm coi như giải xui."

Lục Vân Phi gạt tay cậu ta ra, đi đến bên Biên Tấn Nguyên lúc này vẫn chưa nói gì: "Cậu sao cũng ở đây? Không đi làm thêm à?"

"Cậu ổn chứ?" Biên Tấn Nguyên hỏi cậu.

Lục Vân Phi cười cười, đưa tài liệu ôn tập và bài thi cho hắn: "Tất nhiên là ổn nhất rồi! Cậu đã cho tôi mượn vận may, tôi sao có thể không ổn được."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy thì mỉm cười nhẹ. Thật ra hắn chưa bao giờ nghĩ hắn là người gặp nhiều may mắn, nhưng may mắn mà Lục Vân Phi mượn từ hắn đều là vận may tốt.

"Đi nào," Lục Vân Phi cười rồi duỗi tay khoác vai hắn: "Hôm nay cậu không đi làm thì cùng đi ăn cơm với bọn tôi nhé, muốn mời cậu ăn cơm trưa với chúng tôi lâu rồi, đúng lúc Lý Nguyên Thanh mời khách, chúng ta có thể ăn món đắt tiền.

Lý Nguyên Thanh:?

Lý Nguyên Thanh nhìn Ôn Minh Dịch bên cạnh: "Cái này mẹ nó còn là người nói sao?"

"Đừng hỏi tớ." Ôn Minh Dịch thành thật nói: "Tớ cũng định ăn món đắt tiền."

Lý Nguyên Thanh:... Toàn là bạn bè gì thế này, tình bạn giả dối, lập tức tuyệt giao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play