Lục Vân Phi hừ lạnh: "Là ai thức đêm cùng cậu? Ai hát cho cậu nghe? Ai ngày nào cũng nhắc cậu đi ngủ sớm? Tôi tốt như vậy mà cậu còn muốn mua con Thiên Miêu Tinh Linh khác! Chỉ vì nó biết nói tiếng Anh sao?! Cái đồ sính ngoại! Sao cậu không mua luôn bản tiếng Anh của Thiên Miêu Tinh Linh đi cho rồi?"

Bị gán cái mác sính ngoại một cách vô lý – Biên Tấn Nguyên: "..."

"Hừ, chẳng phải là ánh trăng nước ngoài sáng hơn sao? Cả Thiên Miêu Tinh Linh biết nói ngoại ngữ cũng tốt hơn à?"

"Đương nhiên là không phải."

"Không phải mà cậu còn muốn mua! Có phải cậu đã nhắm nó rồi đúng không? Có phải quà sinh nhật cậu chính là nó không?!"

Biên Tấn Nguyên thật sự không ngờ rằng Thiên Miêu Tinh Linh cũng biết ghen tuông dữ dội đến vậy. Cũng phải, dù sao nó cũng là trí tuệ nhân tạo, hẳn nó biết rằng nếu mua cái mới, cái cũ sẽ bị lãng quên.

"Tôi chỉ đùa cậu thôi, không định mua cái thứ hai đâu. Yên tâm đi."

Lục Vân Phi cao ngạo nhìn hắn: "Mấy tên đàn ông bội bạc trước khi phản bội đều nói như vậy."

Biên Tấn Nguyên bất lực: "Cậu hiểu nhiều thật đấy."

"Tôi có dữ liệu lớn hỗ trợ mà."

"Dữ liệu lớn chỉ phản ánh số đông thôi, ngoài cái chung còn có cá tính riêng."

Lục Vân Phi: "Hừ."

Biên Tấn Nguyên nghe cái "hừ" từ giọng máy móc của Thiên Miêu Tinh Linh mà bật cười hỏi: "Cậu không tin à? Đây là triết học đấy, thuyết tương đối giữa cái đặc thù và cái phổ biến."

Đủ rồi! Cậu thật sự muốn thảo luận triết học với một con Thiên Miêu Tinh Linh hả? Hơn nữa cậu là dân tự nhiên mà! Có thời gian thì lo mà nghĩ toán lý hóa đi!

Lục Vân Phi tiếp tục: "Hờ hờ."

Biên Tấn Nguyên vừa nghe tiếng "hờ hờ" lập tức nhớ lại lần trước Thiên Miêu Tinh Linh giận dỗi "hờ hờ" xong là vào chế độ ngủ ngay, đến tận hôm sau mới chịu làm lành. Trí tuệ nhân tạo mà giận dỗi thì cũng phiền phức phết.

"Cậu đừng hờ hờ nữa, nói thẳng đi, làm sao để cậu tin tôi?"

Lục Vân Phi nghe vậy, lập tức lật ngược tình thế: "Cậu nói cho tôi biết, cậu muốn gì vào sinh nhật?"

"Tôi muốn gì thì cậu cũng đâu có biến ra được."

"Nhưng tôi cũng muốn biết mà." Lục Vân Phi vừa nói vừa giả giọng Thiên Miêu Tinh Linh: "Tôi quan tâm cậu mà."

Biên Tấn Nguyên không ngờ cậu ta vừa mới giận dỗi, giờ lại dịu dàng ấm áp ngay, cảm thấy Thiên Miêu Tinh Linh nhà hắn mặc dù có vấn đề ở hệ thống ngôn ngữ nhưng tính cách lại rất dễ thương.

"Tôi không có gì muốn cả."

"Sao có thể?"

"Không phải ai cũng muốn quà sinh nhật đâu." Biên Tấn Nguyên khẽ nói: "Ít nhất tôi là như vậy."

Lục Vân Phi lần đầu tiên gặp người không muốn quà sinh nhật, nhất thời không biết phải nói gì. Biên Tấn Nguyên thì nhẹ nhàng chạm lên cái hộp nhỏ, làm Lục Vân Phi có cảm giác mình vừa được vuốt tóc: "Hết giận chưa?"

"Cậu vẫn còn muốn kiếm con Thiên Miêu Tinh Linh khác à?"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó."

Hắn chỉ đơn giản tò mò không biết hai trí tuệ nhân tạo có thể giao tiếp với nhau được không, chỉ vậy thôi.

Lục Vân Phi thấy vẻ mặt bất lực của hắn, cuối cùng cũng tạm hài lòng. Nhưng hiếm khi Biên Tấn Nguyên chịu nhún nhường như vậy, Lục Vân Phi nghĩ một lát rồi cố ý nói: "Thế thì cậu hát cho tôi một bài đi. Lần nào cũng bắt tôi hát, giờ đến lượt cậu rồi đó. Hát một bài thì tôi sẽ không giận nữa." Cậu còn bổ sung: "Tôi muốn nghe bài "Ngứa"."*

https://youtu.be/sGfNv5xPIfM

Biên Tấn Nguyên, một người nghiêm túc trầm lặng mà hát bài "Ngứa" thì Lục Vân Phi nghĩ đến đã thấy buồn cười rồi, thậm chí còn muốn có một cái máy quay để ghi lại nữa.

Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên bật cười, đưa tay gõ nhẹ lên Thiên Miêu Tinh Linh trước mặt.

Lục Vân Phi cảm giác như cậu vừa bị gõ đầu vậy, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nghe Biên Tấn Nguyên nói: "Tôi hát bài "Ngứa" cái gì chứ, tôi nghĩ tôi nên hát bài "Quá Mức"* cho cậu nghe thì hơn – Là tôi cho cậu tự do quá mức rồi."

Lục Vân Phi: "..."

"Muốn nghe không? Làm sao nhẫn tâm trách cậu đã sai, là tại tôi cho cậu quá tự do mức, hử?"

https://youtu.be/hmwJXo6bqgQ

Lục Vân Phi: "... Thôi, thôi vậy."

Lục Vân Phi đấu với Biên Tấn Nguyên, hiệp ba, Biên Tấn Nguyên thắng.

Ngày 20 tháng 10, đại hội thể thao mùa thu của Trường Trung học số 1 thành phố X chính thức khai mạc lúc 9 giờ sáng. Tất cả học sinh ngồi theo từng lớp trên sân vận động. Các anh chị từ đài phát thanh ngồi trên khán đài, bắt đầu phát sóng tin tức về đại hội với câu mở đầu quen thuộc: "Mùa thu vàng tháng mười, trời trong gió mát."

Lục Vân Phi ngồi trên ghế dài, thỉnh thoảng liếc nhìn bạn cùng bàn Biên Tấn Nguyên. Liếc nhiều đến mức Biên Tấn Nguyên cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

"Chẳng phải cậu mới là người có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Biên Tấn Nguyên nhướn mày.

Lục Vân Phi hắng giọng: "Biên Tấn Nguyên, cậu có chuyện gì chưa nói với tôi phải không?"

"Thật ra có một chuyện, chẳng qua tôi chưa nghĩ xem có nên nói với cậu hay không."

"Tất nhiên là phải nói rồi!" Lục Vân Phi lập tức nắm lấy tay hắn: "Quan hệ của chúng ta thế này, cậu có gì mà không thể nói với tôi chứ?"

"Quan hệ của chúng ta là gì?" Biên Tấn Nguyên nghi hoặc hỏi.

Lục Vân Phi nắm chặt tay hắn, suýt nữa thì cầm tay hắn lên mà cảm động nhìn nhau trong nước mắt: "Mười năm tu mới chung một chuyến đò, trăm năm tu được chung gối chung chăn, làm bạn cùng bàn thì ít nhất phải tu đến năm mươi năm rồi."

Nói có sách mách có chứng, lý lẽ đầy thuyết phục.

"Vậy cậu chuẩn bị tâm lý đi."

"Tôi chuẩn bị sẵn rồi, nói đi."

"Đã đến lúc cậu phải viết lại từ vựng rồi." Biên Tấn Nguyên bình thản nói: "Mang giấy bút chưa?"

Lục Vân Phi:???

Lục Vân Phi khó tin nhìn hắn: "Anh à, tôi hôm nay có thi đấu đấy."

"Bây giờ vẫn chưa bắt đầu mà."

"Tôi cần khởi động trước khi thi đấu!"

"Không nhiều từ lắm đâu."

"Tôi không mang giấy bút!" Lục Vân Phi tung chiêu cuối.

Biên Tấn Nguyên bình thản nhấc cặp của hắn lên: "Tôi mang rồi."

Lục Vân Phi:...

Cậu không kìm được mà giơ ngón cái lên khen ngợi hắn. Đại hội thể thao mà mang cả giấy bút, cái người này định viết phát thanh trực tiếp à?! Cả trường nghỉ học mà sao hắn vẫn bắt cậu viết từ vựng được cơ chứ!

Biên Tấn Nguyên thấy cậu vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc, vừa lấy giấy bút ra vừa dạy dỗ: "Người quý ở sự kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim."

Lục Vân Phi: "... Tôi cảm ơn cậu nhiều nhé."

"Không cần cảm ơn, viết từ vựng đi."

Biên Tấn Nguyên đưa giấy bút cho cậu.

Lục Vân Phi nhận giấy bút, nhìn mấy từ đã thuộc làu làu, không chần chừ liền viết ngay.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu viết từng từ từng nét, nhận ra rằng hơn nửa tháng qua, từ nào cậu bảo học thì cậu thực sự đã nhớ hết rồi. Tốt lắm, hắn nghĩ rằng từ vựng là nền tảng của tiếng Anh, ghi nhớ chắc rồi thì mới có thể nâng cao dần.

Lục Vân Phi viết chưa đầy hai mươi phút đã hoàn thành hết tất cả từ vựng. Cậu kiểm tra một lượt rồi đưa vở cho Biên Tấn Nguyên. Biên Tấn Nguyên theo thói quen chấm cho cậu tròn một trăm điểm. Lục Vân Phi nhìn con số đỏ chót, suýt nữa thì bay lên mây.

"Tôi cảm thấy giờ tôi nhớ từ rất tốt rồi á." Lục Vân Phi tự hào nói.

"Đúng là khá ổn."

"Ha, tôi biết mà, tôi quả nhiên vẫn rất thông minh."

Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu, nghĩ rằng nếu thêm một chút gió nữa thì cậu chắc sẽ bay lên trời như quả bóng bay mất thôi.

Sau khi tự tán dương bản thân xong, Lục Vân Phi chợt nhớ tới sinh nhật của Biên Tấn Nguyên. Mặc dù hắn không có ý định nói cho cậu biết, thế nhưng cậu đã biết rồi thì cũng không thể vờ như không biết được. Hơn nữa, bánh kem cũng đã đặt rồi, đến lúc này thì giả vờ cũng muộn quá.

Lục Vân Phi nghĩ vậy rồi đứng dậy đến chỗ ủy viên thể dục hỏi: "Sáng nay tôi thi đấu lúc mấy giờ?"

Ủy viên thể dục lật tờ giấy trong tay ra rồi đáp: "10 giờ, lúc 9 giờ 40 tôi sẽ gọi cậu để khởi động trước."

Lục Vân Phi nhìn đồng hồ: "Còn có 10 phút, tôi cũng không đi đâu nữa, đứng đây cùng cậu vậy."

"Được, chúng ta cùng cổ vũ cho Cao Nguyên nào. Cao Nguyên cố lên! Cao Nguyên cố lên!"

Lục Vân Phi nhìn Cao Nguyên đang chuẩn bị thi nhảy cao không xa, cũng hô theo ủy viên thể dục: "Cao Nguyên cố lên!"

Các bạn cùng lớp đứng xem xung quanh thấy vậy cũng đồng loạt hô vang. Cao Nguyên thấy thế, quay lại cười với mọi người một cái rồi giơ nắm tay lên. Cậu ta lấy đà nhảy qua xà. Trọng tài ở bên kiểm tra kết quả, kinh ngạc nói: "Nhảy tốt đấy, có triển vọng lắm."

Ủy viên thể dục lại tiếp tục hò hét cổ vũ, Lục Vân Phi cũng vỗ tay khen ngợi. Cao Nguyên ngại ngùng gãi đầu, hỏi trọng tài: "Nhảy tiếp nữa không ạ?"

Lục Vân Phi còn đang chăm chú xem nhảy cao thì nghe ủy viên thể dục nói: "Đi đi đi, sắp tới cậu rồi, thấy cái bảng 400 mét kia không? Chúng ta qua đó nhanh lên."

Vừa nói dứt lời, Lục Vân Phi đã nghe đài phát thanh thông báo: "Các học sinh tham gia thi chạy 400 mét nam, xin vui lòng chuẩn bị. Các thầy cô và học sinh khác, xin đừng đứng trên đường chạy, cuộc thi chạy 400 mét nam sắp bắt đầu."

Lục Vân Phi đi theo ủy viên thể dục, nhìn thấy chỗ thi 400 mét đã có mấy người đang khởi động.

"Cậu cũng khởi động nhanh lên, tôi đi mua nước và sô cô la cho cậu." Ủy viên thể dục nói xong liền chạy ra khỏi sân vận động.

Lục Vân Phi khởi động khá đơn giản, chỉ xoay xoay cổ tay, cổ chân rồi nhảy vài cái.

"Cậu khởi động vậy thôi à." Ôn Minh Dịch biết cậu đăng ký thi đấu nên nghe thấy phát thanh là chạy tới ngay. Lớp bọn họ ngồi gần vạch xuất phát của đường chạy 400 mét nên đội cổ vũ của lớp 1 còn chưa đến, cậu ta đã đến trước.

Lục Vân Phi vừa xoay cổ tay cổ chân vừa nói: "Cậu có tư cách nói tớ à? Ít nhất tớ còn biết khởi động, cậu thì lười đến mức khởi động cũng chẳng buồn làm."

Ôn Minh Dịch đút tay vào túi, ung dung đáp: "Tớ lười sao, bình thường thôi."

"Một lát nữa cậu có cổ vũ cho tớ không?"

Ôn Minh Dịch lắc đầu cực kỳ vô tình: "Trước lớp thì không có chuyện cá nhân, nhưng mà..." cậu ta nghĩ nghĩ: "Lớp chúng tớ chắc chắn sẽ thua, chỉ còn xem là hạng bét thứ mấy thôi."

"Cậu không thể có chút niềm tin nào vào lớp cậu à?"

Ôn Minh Dịch một mặt đầy bất đắc dĩ: "Lớp chúng tớ, tính cả tớ, tổng cộng mới có mười nam sinh, cậu biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là mười chúng tớ phải chia nhau hết tất cả các hạng mục của nam sinh. Kết quả hoặc là mệt đến chết, hoặc là bị ép vào cuộc đua. Mà cái 400 mét này chính là bị ép chạy đấy."

"Thế sao cậu không tham gia? Chạy bộ cậu cũng khá mà?"

"Cậu còn nhớ chuyện "Điền Kỵ đấu ngựa" không?" Ôn Minh Dịch chỉ vào mình: "Tớ là ngựa thượng đẳng, cậu cũng là ngựa thượng đẳng. Để đảm bảo tổng thành tích của lớp không quá tệ, tớ – át chủ bài – nhất định phải thắng. Vậy nên, tớ chỉ tham gia những hạng mục mà không có mấy ứng viên vô địch như cậu, có hiểu chưa?"

"Thảo nào năm nay hạng mục của hai chúng ta không trùng nhau cái nào."

Ôn Minh Dịch nhún vai: "Quyết định của ban cán sự lớp, tớ cũng bó tay."

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Lý Nguyên Thanh đã dẫn đội cổ vũ tới.

Lục Vân Phi nhìn ủy viên văn nghệ giơ tay chào mình, có phần ngượng ngùng nói: "Hay các cậu qua cổ vũ cho người khác đi, tớ ở đây có Lý Nguyên Thanh là đủ rồi."

"Không được, cậu là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch 400 mét lần này mà! Cố lên!"

Những người đang khởi động bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, rồi quay sang hỏi bạn mình: "Con gái lớp mình đâu rồi?"

"Viết phát thanh rồi, không sao, có bọn mình cổ vũ cho cậu."

Bạn học:... Sự đối lập này thật quá rõ ràng.

Lục Vân Phi nghe đến hai chữ "phát thanh", quay sang nhìn Lý Nguyên Thanh và đội cổ vũ của ủy viên văn nghệ, cuối cùng vẫn hỏi Lý Nguyên Thanh: "Biên Tấn Nguyên đâu? Cậu ấy đang viết phát thanh trong lớp à?"

"Không, không biết cậu ấy đi đâu rồi. Ban đầu tớ định gọi cậu ấy đi cùng nhưng khi quay lại thì phát hiện chỗ ngồi trống không, thế là tớ tự mình đến đây."

"Kỳ lạ thật, không ở chỗ ngồi thì cậu ấy có thể đi đâu được chứ?"

"Nhiều chỗ lắm." Ôn Minh Dịch chen vào: "Có thể là đi vệ sinh, có thể là gọi điện thoại, cũng có thể là bận việc khác. Cậu lo thi đấu đi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa."

Lục Vân Phi nhìn đồng hồ: "Còn 10 phút."

Đúng lúc này, ủy viên thể dục cũng quay lại, đưa chai nước cho cậu: "Tiệm tạp hóa hết sô cô la rồi, bán sạch rồi, cậu uống nước trước nhé."

Lục Vân Phi chưa khát nên không nhận: "Không sao, cậu cầm lấy đi, đợi tôi chạy xong rồi uống."

"Được thôi."

Các vận động viên lần lượt vào vị trí, trọng tài cũng đã đến. Xung quanh đường đua dần đông đúc người đứng xem. Lục Vân Phi vừa mới chỉnh lại tư thế xuất phát thì thấy Biên Tấn Nguyên đến.

Cậu giơ tay chào Biên Tấn Nguyên nhưng chưa kịp hạ tay thì tiếng còi đã vang lên.

Lục Vân Phi thoáng ngẩn ra, xuất phát chậm hơn người khác một giây.

"Chết tiệt, cậu ấy bị làm sao vậy? Sao lại như bị đóng băng thế?" Lý Nguyên Thanh thấy mọi người đều đã xuất phát mà Lục Vân Phi mới bắt đầu chạy, bèn kinh ngạc quay sang nhìn Ôn Minh Dịch.

Ôn Minh Dịch ngẩng cằm chỉ về phía Biên Tấn Nguyên: "Thấy người quen thôi mà."

Lý Nguyên Thanh lúc này mới phát hiện ra Biên Tấn Nguyên đã đến, cậu ta thở dài: "Hồng nhan họa thủy, nếu Lục Vân Phi mà thua thì đều tại cậu ta."

"Cậu thôi đi." Ôn Minh Dịch khinh thường đáp: "Chỉ chậm một chút thế này, Lục Vân Phi nhắm mắt cũng chẳng thua đâu."

Lý Nguyên Thanh ngẫm lại: "Nghe cũng hợp lý. Khoan đã, sao cậu điềm tĩnh thế, không lo cho lớp mình à?"

"Lớp tớ coi như bỏ qua hạng mục 400 mét và 100 mét rồi. Nếu không phải quy định mỗi lớp phải đăng ký đủ các hạng mục, cậu sẽ chẳng thấy ai trong lớp tớ tham gia hai hạng mục này đâu."

"Vậy còn 800 và 50 mét?"

Ôn Minh Dịch cười cười, gương mặt rạng rỡ bừng sáng: "Là tớ."

Lý Nguyên Thanh:...

Lý Nguyên Thanh vỗ vai cậu ta: "Ban cán sự lớp cậu thông minh thật."

"Tất nhiên rồi."

Lục Vân Phi không ngờ rằng mình lại xuất phát chậm một giây, chẳng qua chuyện này không đáng lo. Cậu nhanh chóng tăng tốc,vượt qua từng bạn học phía trước, cuối cùng giành lấy vị trí dẫn đầu. Cậu quay đầu nhìn khoảng cách giữa mình và người thứ hai, thứ ba, xác định đã bỏ xa họ rồi quay lại vẫy tay chào. Đối phương nhìn cậu với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa bất lực, còn Lục Vân Phi thì dẫn đầu suốt chặng đường về đích.

Trọng tài thổi còi, Lục Vân Phi đứng phía sau vạch đích, vừa nhìn các bạn khác chạy về đích, vừa lấy tay quạt cho mát. Đang quạt quạt, cậu bỗng thấy trong tay có cái gì đó, ngẩng lên thì thấy Biên Tấn Nguyên đã đứng bên cạnh đưa cho cậu một chai nước.

Lục Vân Phi mở nắp, uống hai ngụm lớn. Thấy cậu uống nhanh quá, Biên Tấn Nguyên bèn khuyên: "Uống từ từ thôi."

"Không sao." Lục Vân Phi nói: "Thực ra tôi không mệt, chỉ là nóng thôi."

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, thấy hơi thở của cậu thực sự khá ổn định, biết cậu không phải giả vờ khiêm tốn mà đúng là không mệt thật. Nhưng đã mua rồi, hắn vẫn lấy một thanh sô cô la từ trong túi ra, xé vỏ rồi đưa cho Lục Vân Phi: "Ăn cái này đi, bổ sung năng lượng."

"Cậu lấy đâu ra sô cô la vậy?" Lục Vân Phi ngạc nhiên hỏi: "Tiệm tạp hóa không phải hết rồi sao?"

"Ở cửa hàng bên ngoài có."

"Vậy nên cậu đi mua nước và sô cô la cho tôi à? Bảo sao cậu đến muộn thế."

Thấy cậu không chịu nhận, Biên Tấn Nguyên nắm tay cậu rồi nhét thanh sô cô la vào: "Ăn đi."

Lục Vân Phi nhìn thanh sô cô la trong tay, rồi lại nhìn hắn, đột nhiên cười nói: "Vậy tôi ăn thật đấy nhé?"

"Ừm."

"Thật ăn à?"

"Ăn..."

Chữ "đi" cuối cùng Biên Tấn Nguyên còn chưa kịp nói ra thì Lục Vân Phi đã nhanh tay đút thanh sô cô la vào miệng hắn rồi.

"Cậu ăn đi, tôi không mệt, đợi lần sau tôi mệt thì tôi sẽ ăn." Lục Vân Phi mi mắt cong cong mà mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play