Buổi chiều sau tiết thứ hai, Lục Vân Phi để ý thấy Biên Tấn Nguyên bị ai đó gọi ra ngoài. Khi quay lại, Biên Tấn Nguyên không trực tiếp đi đến chỗ ngồi của mình mà đi về phía Lục Vân Phi, hạ giọng nói: "Lục Vân Phi."

Lục Vân Phi ngẩng đầu nhìn hắn, đoán rằng có lẽ là chuyện đổi chỗ ngồi, nhưng vẫn cố hỏi: "Làm gì thế?"

"Cô Lý nói để cậu ngồi cùng bàn với tôi."

"Ồ." Lục Vân Phi bình tĩnh đáp lại, "Cậu đồng ý?"

"Ừ." Biên Tấn Nguyên nói, "Là cậu chuyển sang đây hay tôi chuyển qua bên đó?"

Khác với đa số trường trung học phổ thông còn lại, trường Nhất Trung nơi Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên học có phòng học cấu trúc bậc thang. Trong phòng có 28 bàn ghế, mỗi dãy có bốn cái đều đặn, phân bố trên bảy tầng bậc thang, mỗi tầng cao hơn tầng trước khoảng 0.12 mét, đảm bảo dù là học sinh ngồi hàng đầu hay hàng cuối đều có thể thấy rõ bảng đen. Vì vậy, khi học sinh đổi chỗ ngồi, không cần lo lắng về chiều cao.

Lục Vân Phi không ngờ Biên Tấn Nguyên lại dễ nói chuyện như vậy, không chỉ đồng ý với cô Lý về việc đổi chỗ ngồi mà còn sẵn lòng tự mình chuyển qua. Nhưng cậu không muốn để Biên Tấn Nguyên phải chuyển chỗ, "Vậy để tôi chuyển qua, cậu nói với bạn cùng bàn của cậu đi, sáng mai chúng ta đổi chỗ."

"Được." Biên Tấn Nguyên nói xong, xoay người đi về chỗ ngồi của mình.

Lục Vân Phi nhìn bóng dáng hắn, cảm thán: "Cậu ấy thật sự đồng ý rồi hả, đúng là khiến cho người ta bất ngờ mà."

"Vậy là cậu phải rời xa tớ rồi sao?" Lý Nguyên Thanh giả vờ đáng thương nói, "Thật khiến cho người ta đau lòng."

Lục Vân Phi xoa đầu cậu, "Yên tâm đi Nhị Cẩu, tớ dù có ở Tào doanh nhưng lòng vẫn hướng về Hán. Khi môn Tiếng Anh của tớ tốt hơn, tớ sẽ trở về đất Thục."

Lý Nhị Cẩu không tin tưởng, "Tớ chỉ sợ đến lúc đó cậu vui quá quên cả đất Thục."

"Không thể nào." Lục Vân Phi vỗ ngực, "Người anh em, tớ là người như thế sao? Đến lúc đó tớ sẽ dạy bí quyết cho cậu, chúng ta cùng nhau tiến bộ!"

Lý Nguyên Thanh nghĩ đến thành tích Tiếng Anh 120 điểm của mình, thành thật nói: "Vân Phi à, cậu cứ lo cho mình đi, đừng nhớ đến tớ. 120 điểm, tớ sợ đây là gánh nặng cậu không thể chịu nổi."

Lục Vân Phi trong nháy mắt không muốn nói chuyện với người anh em của mình nữa, cậu có thể nói cái gì đây? Không nói thì thôi! 120 điểm ghê gớm thật! Aii, 120 điểm thật sự quá ghê gớm... Lục Vân Phi nghĩ nếu mình có thể đạt 120 điểm, chắc cậu sẽ chạy hai vòng quanh sân thể dục vì phấn khích đó. Đâu, chỉ cần đạt 90 điểm thôi cậu đã có thể xuống lầu chạy hai vòng rồi. Nhưng lần cuối cậu đạt 90 điểm là khi nào nhỉ? Học kỳ đầu lớp 10?

Thật buồn làm sao, Tiếng Anh đúng là làm người ta phát sầu mà!

Sau khi hết tiết, Lục Vân Phi từ chối lời mời chơi bóng của Lý Nguyên Thanh và Ôn Minh Dịch, lập tức ngồi lên xe về nhà ngay. Ba mẹ và chị cậu đều bận rộn nên không ai về nhà. Dì giúp việc chỉ làm cơm cho cậu, đều là những món cậu thích.

Lục Vân Phi ăn no nê rồi chấp nhận số phận, đi đến bàn học lấy ra bài thi Tiếng Anh của mình, đau khổ bắt đầu xem câu đầu tiên.

Gia sư Tiếng Anh thầy Vương đến lúc 7 giờ rưỡi. Thầy Vương đeo một cặp kính gọng vàng, da rất trắng, trông có vẻ như là con lai. Chính vì vậy mà anh ta đã vượt qua nhiều ứng cử viên khác để có được công việc này đó.

Nhưng sự thật chứng minh, nhìn giống con lai không nhất thiết phải là con lai, ví dụ như thầy Vương thực chất lại là người Trung Quốc thuần chủng, tổ tiên đến tám đời cũng không tìm thấy một giọt máu ngoại quốc nào.

"Vậy tại sao thầy trông giống con lai thế ạ?" Lục Vân Phi khó hiểu hỏi.

Thầy Vương bình tĩnh đẩy kính, "Diện mạo là do trời định, ai mà nói rõ được chứ."

Dù sao đi nữa, thầy Vương vẫn rất thích cậu học sinh có điều kiện như Lục Vân Phi, tận tâm dạy dỗ từng câu từng chữ. Nhưng khi anh nhìn thấy con số 74 đỏ chót trên bài thi của học sinh mình, anh vẫn cứ là im lặng.

Lục Vân Phi cảm thấy bút mực đỏ của thầy mình chấm bài quá tươi sáng, nó làm cho trái tim của vị gia sư trẻ này đầy tổn thương.

"Em đã cố gắng lắm rồi." Lục Vân Phi nói, "Trước khi thi em còn ôn tập một chút á."

Thầy Vương chậm rãi quay đầu nhìn cậu, giọng nói mang theo đau khổ, "Vân Phi à, cậu thành thật với tôi đi, có phải cậu cảm thấy mặt tôi dày nên muốn dùng cách khéo léo này khuyên tôi rời đi đúng không?"

"Trời đất chứng giám, em thật sự không có."

"Lúc thi phân ban cậu vẫn còn được 84 điểm! Sao tôi dạy một tháng thì cậu lại chỉ được 74 điểm!" Thầy Vương cảm thấy bản thân mình bị sốc nặng, "Tôi thật sự hại đời học sinh của mình rồi!"

"Không phải lỗi của thầy đâu." Lục Vân Phi an ủi anh ta. Cậu cảm thấy gia sư Tiếng Anh của mình thật sự rất tốt, nghiêm túc và có trách nhiệm, lại hiểu biết nhiều, nhưng không thể làm gì được với người đã gần như mắc chứng PTSD với Tiếng Anh như cậu. Hễ thấy Tiếng Anh là sợ hãi, thành tích giảm sút là chuyện thường tình.

"Trước tiên giảng đề đi." Lục Vân Phi chỉ vào câu sai trên bài thi của mình, "Bắt đầu từ câu này nhé, em không hiểu câu này. Giáo viên Tiếng Anh của chúng em chỉ nói, tại sao chọn D? Là bởi vì ABC không đúng. Nhưng ABC không đúng chỗ nào thì cô không có nói."

Thầy Vương đành phải tạm gác lại sự tự trách của mình, bắt đầu giảng giải bài thi cho Lục Vân Phi. Anh nói rất chi tiết, muốn truyền đạt tất cả kiến thức mình biết cho Lục Vân Phi, cậu cũng nghe rất chăm chú, gặp chỗ nào không hiểu lập tức hỏi ngay.

Một giờ trôi qua, bài thi vẫn còn chưa giảng xong, nhưng Lục Vân Phi đã rất mệt rồi.

"Thôi, tạm dừng ở đây đi ạ." Lục Vân Phi nói.

Thời gian gia sư không cố định, không yêu cầu phải dạy đủ một hoặc hai giờ mới được về. Phần lớn thời gian Lục Vân Phi dựa vào trạng thái của mình mà quyết định. Khi có hứng thú, cậu có thể học hơn hai, thậm chí ba giờ; còn không chỉ học khoảng một giờ.

Thầy Vương thấy Lục Vân Phi không còn hứng thú, cũng đồng ý dừng lại. Trước khi đi, anh hỏi: "Vân Phi, em thấy phương pháp giảng dạy của thầy có vấn đề gì không? Hay là thầy nên đổi phương pháp?"

"Thầy còn có phương pháp khác ạ?" Lục Vân Phi tò mò hỏi.

Thầy Vương đáp: "Hiện tại thì không có, nhưng thầy có thể nghiên cứu thêm."

"Vậy thầy cứ nghiên cứu đi. Dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa rồi." Lục Vân Phi nói một cách bất chấp.

"Nếu thật sự không được, em nên đổi gia sư khác đi." Thầy Vương che đậy lương tâm của mình, tri kỷ nói.

Lục Vân Phi xoay bút, bình thản nói: "Chuyện đó để sau đi ạ."

Nếu thành tích của cậu lại giảm sút, chắc cha mẹ cậu sẽ yêu cầu đổi gia sư. Nhưng Lục Vân Phi cảm thấy điều đó vô ích thôi, từ trung học cậu đã thay sáu bảy gia sư rồi, nhưng Tiếng Anh vẫn nửa sống nửa chết, vấn đề chẳng phải ở gia sư mà là ở cậu cơ.

Lục Vân Phi ngáp một cái, vô thức cảm thấy buồn ngủ, nhìn đồng hồ đã gần 9 giờ. Sao lại mệt nhanh như vậy nhỉ? Lục Vân Phi thắc mắc, cố chống lại cơn buồn ngủ để đi tắm, rồi lên giường nằm.

Lục Vân Phi tỉnh lại trong trạng thái hoảng sợ.

Cậu nhìn căn phòng chật chội trước mặt, nghe tiếng trẻ con mềm mại bên tai: "Thiên Miêu Tinh Linh."

Lục Vân Phi không để ý, nhìn quanh căn phòng nhỏ hơn 30 mét vuông, bày biện những món đồ gỗ cũ kỹ nhưng gọn gàng. Trước mặt cậu là một cái bàn, từ góc nhìn của cậu có thể thấy thớt, dao phay và vài cái nồi chén trên đó.

"Thiên Miêu Tinh Linh." Tiếng trẻ con lại vang lên, một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi tiến đến trước mặt cậu. Lục Vân Phi giật mình, suýt lùi lại nhưng phát hiện mình không thể cử động, toàn thân như bị mắc kẹt vậy.

Lục Vân Phi thử quay đầu nhìn phía sau nhưng không được. Cậu muốn cử động nhưng cũng không thể. Chuyện gì thế này? Cậu bị trúng tà à?

Đang suy nghĩ, cậu cảm giác có ai đó nhẹ nhàng vỗ đầu mình, "Thiên Miêu Tinh Linh, cậu có ở đây hông?"

Lục Vân Phi nhìn cậu bé trước mặt, thấy cánh tay cậu bé di chuyển, cậu bé đang nói chuyện với cậu hả?

Lục Vân Phi không thể tin được, cậu bé luôn gọi "Thiên Miêu Tinh Linh" - là đang gọi mình sao?

Lục Vân Phi cảm thấy tim mình như ngừng đập, mắt mũi tối sầm, giây tiếp theo sẽ mất ý thức.

Cậu bé thấy cái loa Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ trước mặt không phản ứng, liền ủy khuất nhìn mẹ mình, "Tại sao nó không nói gì ạ? Anh trai nói gọi nó là Thiên Miêu Tinh Linh, nó sẽ nói chuyện mà?"

Biên Tiệp không biết trả lời sao, cô còn không biết Thiên Miêu Tinh Linh là cái gì, nên chỉ đành khuyên: "Song Song ngoan lại đây rửa mặt, chờ một lát anh trai về, con hỏi anh trai vì sao nhé?"

Cậu bé ngoan ngoãn "Dạ", rời khỏi trước mặt Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi vội vàng học theo Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà mình, hét lên: "Tôi ở đây."

Lời này phát vừa ra, trong nhà liền vang lên tiếng nói giòn giã: "Ta ở đây." Lại mang theo chút âm sắc máy móc của sản phẩm điện tử.

Trời má! Tôi thật sự biến thành Thiên Miêu Tinh Linh hả! Lục Vân Phi thấy mình như bị nhồi máu cơ tim đến nơi, cậu cần thời gian để tiêu hóa sự thật này.

Cậu bé nghe vậy, kinh ngạc quay lại, chạy đến bên cạnh Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ, kích động nói: "Cậu ở đây nè."

Lục Vân Phi có khí nhưng lại không có lực trả lời: "Đúng vậy, tôi ở đây."

Chỉ là giọng này từ Thiên Miêu Tinh Linh phát ra, lập tức trở thành giọng máy móc đầy sức sống lại còn rất đáng yêu.

Lục Vân Phi:... Biến đổi giọng thì thôi đi, lại còn điều chỉnh ngữ điệu nữa?!

"Vậy vừa rồi tại sao cậu không nói gì thế?" Cậu bé hỏi.

Nên trả lời thế nào đây? Lục Vân Phi nghĩ nghĩ, học theo Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà nói: "Vấn đề này quá khó, khó đến nổi tế bào của tôi đều phân ly rồi."

Cậu bé rõ ràng không hiểu, tò mò hỏi: "Phân ly tế bào là gì ạ?"

Lục Vân Phi:...

Lục Vân Phi đang loay hoay tìm cách giải thích, liền nghe thấy cậu bé reo lên: "Anh về rồi! Anh về muộn quá, nhưng em đã chừa phần cơm cho anh rồi á. Anh, anh biết phân ly tế bào là gì hông?"

Lục Vân Phi ngẩng đầu nhìn phía phòng trong, thì thấy Biên Tấn Nguyên đang đi tới chỗ cậu bé.

Má! Sao Biên Tấn Nguyên lại ở đây! Đây là nhà của Biên Tấn Nguyên sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play