Cậu "Ừm" một tiếng, sau đó nghe thấy giọng nữ có chút ngượng ngùng hỏi: "Vậy sau tiết học đầu tiên, cậu có thể gọi cậu ấy ra giúp mình được không?"
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi cảm thấy việc này không chắc chắn lắm: "Hay là, sau giờ học, cậu tự đến tìm cậu ấy đi."
"Đường đột vào lớp các cậu thì không hay lắm, nên mình mới muốn nhờ cậu gọi cậu ấy ra."
"Giúp cậu thì tôi giúp được, nhưng tôi không chắc Biên Tấn Nguyên có chịu ra hay không." Lục Vân Phi thành thật nói: "Nếu cậu ấy không muốn ra tôi cũng không thể kéo cậu ấy ra được."
"Không sao đâu, cậu chỉ cần hỏi giúp mình, nếu cậu ấy không muốn thì thôi vậy." Cô gái dịu dàng đáp.
"Được thôi." Lục Vân Phi nói.
"Cảm ơn cậu, mình tên là Tôn Mạt, chữ "Mạt" trong từ "bọt biển."
"Ừ."
Sau khi Tôn Mạt nói xong, cô quay lưng đi. Lục Vân Phi quay đầu lại lập tức thấy Lý Nguyên Thanh đang dựa vào tường với vẻ mặt như đang xem kịch, thấy cậu quay lại còn huýt sáo một tiếng.
Lục Vân Phi chỉ biết cạn lời.
Lý Nguyên Thanh đợi cậu đi đến, liền khoác vai cậu hỏi: "Lại có đào hoa mới à?"
"Không phải của tớ."
"À?" Lý Nguyên Thanh kinh ngạc: "Vậy cô ấy tìm cậu làm gì?"
"Thần Cupid."
"Nhờ truyền lời à?"
Lục Vân Phi gật đầu: "Chỉ tiếc rằng, Tương Vương có mộng, nhưng Thần Nữ chắc chắn là vô tâm."
Lý Nguyên Thanh nhíu mày: "Vậy cô ấy thích ai?"
"Chuyện này không phải là việc cậu cần biết, về lớp thôi."
Lục Vân Phi nói xong, đẩy Lý Nguyên Thanh vào lớp học.
Đúng như cậu dự đoán, Thần Nữ thực sự vô tâm, khi Biên Tấn Nguyên vào lớp nghe Lục Vân Phi kể lại chuyện của Tôn Mạt, chỉ lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không đi gặp cô ấy."
"Cô gái đó nhìn cũng khá xinh, trông lại hiền dịu nữa."
"Không hứng thú."
"Gặp một lần cũng không mất bao nhiêu thời gian." Lục Vân Phi cố gắng thuyết phục.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu: "Cậu rảnh lắm à?"
"Không rảnh lắm."
"Vậy nghe viết đi, lấy vở ra."
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi im lặng.
Giờ tan học, Lục Vân Phi hỏi Biên Tấn Nguyên lần cuối: "Thật sự không gặp à?"
"Chẳng phải bài nghe viết lúc trước còn thiếu mấy chục từ à?" Biên Tấn Nguyên hỏi lại.
Lục Vân Phi cạn lời, chiêu không cần nhiều, chỉ cần chí mạng là đủ, Biên Tấn Nguyên quả thực đã nắm vững tuyệt chiêu chuyên đối phó cậu rồi. Cậu đi ra ngoài lại thấy Tôn Mạt đang dựa vào lan can không xa.
"Tôi đã cố gắng hết sức." Lục Vân Phi an ủi cô: "Khắp nơi đều có hoa thơm cỏ lạ, tôi thấy nhiều người khác cũng tốt lắm."
Kết quả này cũng nằm trong dự đoán của Tôn Mạt, khi còn học lớp mười, cô đã học cùng lớp với Biên Tấn Nguyên, nên biết cậu ấy là người lạnh lùng, khó gần gũi. Cô từng cầm bài tập đến hỏi Biên Tấn Nguyên, nhưng hắn chỉ trả lời cô rằng không có thời gian, cũng như cách hắn đối xử với những người khác. Chỉ là mấy ngày gần đây, cô đọc trên diễn đàn về Biên Tấn Nguyên, cứ nghĩ rằng hắn đã thay đổi, nên mới lấy hết can đảm để tiếp cận hắn một lần nữa. Không ngờ vẫn chẳng có kết quả gì.
Tôn Mạt thở dài: "Cảm ơn cậu."
"Không có gì." Lục Vân Phi nói: "Vậy nên, cậu có thể buộc tóc lên rồi."
Tôn Mạt ngẩn người một lúc.
Lục Vân Phi cười nói: "Bằng không mà bị giám thị bắt gặp thì phiền lắm đấy."
Cậu nói xong, quay người đi về.
Tôn Mạt nhìn mái tóc dài của mình, lại nhìn Lục Vân Phi, hồi lâu sau mới tháo chiếc dây buộc tóc trên cổ tay, buộc thành một chiếc đuôi ngựa thấp.
Tình yêu tuổi thanh xuân luôn đơn giản mà chân thành, dù chỉ là một chiếc dây buộc tóc, cũng chứa đựng biết bao tâm tư của tuổi trẻ. Cô không khiến người mình thích thấy được vẻ dịu dàng của mình, nhưng lại tình cờ thấy được sự dịu dàng trong mắt người khác.
Kết quả như vậy, dường như cũng không tệ.
Tôn Mạt mỉm cười, quay trở về lớp học.
Lục Vân Phi quay lại lớp, vỗ vai Biên Tấn Nguyên, nói với hắn: "Xong rồi."
"Lần sau cậu không cần quan tâm nữa."
"Lại còn có lần sau? Đừng đùa nữa, tôi đâu phải Cupid chuyên nghiệp của cậu đâu."
"Vậy nên mới bảo cậu không cần quan tâm."
"Haizz." Lục Vân Phi thở dài, nhưng lại tò mò hỏi: "Cậu không thích kiểu dịu dàng như Tôn Mạt à? Hay là không muốn yêu đương khi đang học cấp ba?"
"Không muốn yêu đương."
"Vậy cậu định khi nào mới yêu? Đại học?"
Biên Tấn Nguyên không hiểu lắm: "Tại sao con người nhất định phải yêu đương?"
"Hỏi hay lắm." Lục Vân Phi giơ ngón tay cái khen ngợi: "Chắc là vì yêu đương là một việc khiến người ta cảm thấy vui vẻ."
"Tôi không cần."
"Chậc chậc chậc." Lục Vân Phi vỗ tay: "Cậu biết bản chất của loài người là gì không?"
"Là gì?"
"Là "nghiện" đấy." Lục Vân Phi nhìn hắn: "Tôi đã có thể dự đoán được tương lai cậu sẽ bị vả mặt thế nào rồi."
"Có lẽ vậy." Biên Tấn Nguyên rất bình tĩnh: "Nhưng sẽ không phải là ở cấp ba."
"Đừng nói chắc chắn thế bạn học Biên, biết đâu một ngày nào đó sẽ có một người khiến cậu yêu đến chết đi sống lại thì sao."
"Vậy chắc khi đó tiếng Anh của cậu cũng đạt 140 điểm rồi."
Chết tiệt! Miệng lưỡi thật sắc bén thiệt á. Lục Vân Phi tức giận liếc hắn một cái rồi lấy ra bài thi bắt đầu làm.
Đến ngày thứ ba, khi đang tìm người, cuối cùng Lục Vân Phi cũng thấy Biên Tấn Nguyên trong một quán trà sữa gần trường và bệnh viện.
Cậu dừng chiếc xe đạp công cộng của mình, nhìn về phía quán trà sữa không xa, nơi Biên Tấn Nguyên đang cúi đầu bận rộn, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi qua nhóm ba người của cậu - Ôn Minh Dịch và Lý Nguyên Thanh.
"Sao vậy?" Lý Nguyên Thanh hỏi.
"Không cần tìm nữa, tớ tìm thấy rồi nè." Lục Vân Phi nói xong lập tức tắt cuộc gọi, bước vào quán trà sữa nơi Biên Tấn Nguyên đang làm việc.
Biên Tấn Nguyên vừa đặt xong đơn hàng, ngẩng đầu lên định hỏi "Quý khách muốn dùng gì?" thì thấy Lục Vân Phi với vẻ mặt đắc ý đứng trước mặt.
Ánh nắng chiếu vào mặt làm đôi mắt của cậu sáng lên, khiến cả người cậu trông thật rạng rỡ và sinh động vô cùng. Cậu nói: "Tôi muốn một ly trà sữa trân châu, không đá."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT