"Đền tiền!" Người đàn ông đập mạnh xuống bàn, "Mày trả lại tiền bánh cho tao, rồi đền thêm một vạn cho tổn thất tinh thần nữa. Nếu không, đừng trách anh em tao không khách sáo."
Ôn Minh Dịch vừa uống trà sữa vừa khẽ chạm vào Lục Vân Phi, ra hiệu bằng cằm chỉ về phía mấy người đàn ông đứng sau gã kia.
Lục Vân Phi đếm thử, tính luôn gã đang nói chuyện thì có tất cả sáu người, rõ ràng đây là vụ có âm mưu từ trước.
Lúc này, Liễu Mạch cũng nhận ra ý đồ của đối phương, bánh kem chỉ là cái cớ, gây rối mới là mục đích chính.
Cô cười nhẹ, "Anh mà làm vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Nghe vậy, người đàn ông kia cũng cười: "Cô cứ báo đi, bố mày sợ chắc! Tao mua bánh kem ở tiệm của mày, ăn xong ói lên ói xuống, suýt ngộ độc thực phẩm, tao đòi tổn thất tinh thần thì sao? Bố mày còn chưa đòi tiền viện phí đâu!"
Liễu Mạch thấy vậy, không nói thêm, rút điện thoại ra định báo cảnh sát. Gã đàn ông kia đứng gần, liền giơ tay giật lấy điện thoại của cô. Thấy vậy, Lục Vân Phi nhanh tay giật ly trà sữa trong tay Ôn Minh Dịch, giơ lên ném mạnh vào vai gã kia.
"Phịch!" Trà sữa đập trúng vai, văng tung tóe ra sàn, vai của gã đàn ông kia hứng trọn cú ném này. Gã phản xạ quay đầu lại, Biên Tấn Nguyên đã lao tới, giật lại điện thoại của Liễu Mạch, trả lại cho cô rồi đẩy cô về phía sau: "Chị Liễu, chị vào trong đi."
Liễu Mạch vẫn còn đang nhìn chằm chằm chàng trai trẻ vừa xuất hiện từ cửa, nghe Biên Tấn Nguyên nhắc nhở mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu đồng ý. Nhưng vừa ngẩng lên, cô lại phát hiện Biên Tấn Nguyên cũng đang nhìn về phía cửa, lông mày khẽ nhíu lại.
Liễu Mạch có chút băn khoăn, đây là quen nhau à? Cô không hỏi, lặng lẽ lùi lại vài bước.
Gã đàn ông gây sự lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào Lục Vân Phi, Ôn Minh Dịch bất đắc dĩ quay sang nhìn người bạn thân của mình, không hài lòng nói: "Trà sữa của tớ! Còn chưa uống xong mà!"
"Một lát nữa tớ mua ly mới cho cậu, trà sữa ba anh em, không đá, cỡ lớn."
"Vậy thì tạm được." Ôn Minh Dịch hài lòng.
Nhưng gã đàn ông gây sự lại không hài lòng, "Thằng nhãi con, ly trà sữa này là mày ném à." Gã chỉ xuống ly trà sữa dưới đất, giẫm mạnh một cái, "Phịch", ly trà sữa nổ tung, thứ "xác chết" của trà sữa phun ra một ngụm "máu" nâu nhạt.
Ôn Minh Dịch có chút tiếc nuối, trà sữa vẫn còn hơn nửa ly, lại rất ngon nữa.
Lục Vân Phi cười tươi rói, "Không còn cách nào khác, anh trai ạ, anh đứng đó lâu quá, tôi muốn mua đồ mà thấy anh cứ mãi không đi, nên phải nhắc nhở anh một chút."
Gã nghe vậy liền bước về phía Lục Vân Phi. Biên Tấn Nguyên thấy động tĩnh thì vòng qua quầy thu ngân, nhưng lại bị mấy tên đi cùng gã kia cản lại.
"Gấp gáp gì thế?"
"Tránh ra." Biên Tấn Nguyên lạnh giọng.
"Nếu bọn tao không tránh thì sao?" Tên kia cười đểu.
Biên Tấn Nguyên vốn không phải loại người hiền lành, lập tức tung một cú đấm. Đối phương không ngờ hắn ra tay vừa nhanh vừa mạnh như vậy, suýt nữa không đứng vững.
"Còn đứng đấy làm gì, lên đi!"
Lục Vân Phi thấy Biên Tấn Nguyên đánh nhau với mấy người kia, định chạy qua giúp, nhưng vừa động đậy thì bị gã gây sự chặn lại, "Thằng nhãi, mày còn chưa xin lỗi tao đấy."
"Anh trai, tránh ra." Lục Vân Phi bực bội nói.
"Tránh cái con mẹ mày!" Gã nói rồi giơ tay định đánh xuống.
Lục Vân Phi né ra sau, kéo theo Ôn Minh Dịch, "Tớ đi giúp Biên Tấn Nguyên, tên này giao cho cậu đấy." Nói xong liền đẩy Ôn Minh Dịch lên phía trước.
Ôn Minh Dịch quả thật cạn lời, chết tiệt, sao lại giao cho mình chứ.
Gã đàn ông gây sự thấy Lục Vân Phi chạy đi, nhanh chóng nắm tay lại đánh về phía Ôn Minh Dịch, Ôn Minh Dịch né được hai cú, cố gắng thuyết phục: "Chú ơi, tôi vô tội mà, người ném chú là cậu ta, chú đừng đánh tôi."
"Bố mày không quan tâm!"
"Chú nói vậy thì tôi không vui rồi."
Gã đàn ông gây sự cười lạnh, giây sau đó, lại bị Ôn Minh Dịch đá một cú thật mạnh.
Ôn Minh Dịch nhìn gã, lông mày nhướng lên, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ đắc ý và kiêu ngạo của tuổi trẻ, "Tôi không vui thì chú cũng đừng hòng vui được đâu, tôi đang trong giai đoạn nổi loạn đấy nhé."
Khi Lục Vân Phi chạy đến chỗ Biên Tấn Nguyên, đúng lúc thấy có người định đánh lén từ phía sau, liền tiện tay hạ gục hắn ta.
"Tôi giúp cậu lần thứ hai rồi đấy." Lục Vân Phi cười nói.
Biên Tấn Nguyên bất lực, "Sao cậu lại ở đây?"
"Mua bánh kem chứ gì, hôm qua mời các cậu ăn bánh kem mà không để phần cho tên tiểu thiếu gia kia, tiểu thiếu gia giận dỗi bắt tôi phải đền một miếng cho cậu ta. Hai đứa tôi đang chơi quanh đây, vừa hay thấy tiệm này nên vào, ai ngờ gặp cậu ở đây." Lục Vân Phi không chút xấu hổ đội nồi cho Ôn Minh Dịch.
Nghe cũng hợp lý, Biên Tấn Nguyên không nghi ngờ gì. Nhưng mấy người đánh nhau với bọn họ lại cảm thấy bị coi thường, mẹ nó đây là đánh nhau hay là đang tám chuyện vậy.
Đúng lúc này, Liễu Mạch lớn tiếng hét lên, "Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ tới ngay thôi."
Nhóm người đến gây sự vốn đã ở thế yếu, nghe Liễu Mạch nói vậy, liền không muốn đánh nữa, vừa nói "Chúng mày cứ đợi đấy", vừa nhanh chóng rời khỏi tiệm bánh.
Ôn Minh Dịch phủi tay bước tới bên cạnh Lục Vân Phi, chưa kịp nói gì thì đã nghe Lục Vân Phi nói, "Không phải cậu bắt tớ mời cậu ăn bánh kem sao? Giờ trong tiệm có nhiều bánh thế này, cậu chọn thoải mái đi."
Ôn Minh Dịch bước tới trước quầy kính, nhìn một lượt, chỉ vào dãy bánh đầu tiên, "Dãy này tôi lấy hết, thêm một ly trà sữa ba anh em, cỡ lớn, không đá. Cậu ta trả tiền." Cậu chỉ vào Lục Vân Phi.
Lục Vân Phi nghe vậy, quay đầu nhìn Biên Tấn Nguyên, "Tôi mua bánh kem, cậu có được chia phần trăm không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT