Phố Trữ Nước nằm dựa lưng về phía nam của thị trấn, có bốn tiệm tạp hóa xếp liền kề nhau. Mỗi cửa hàng đều bán một món đặc trưng riêng, hoặc giá cả sẽ rẻ hơn nhà khác, vì vậy mà cả bốn tiệm đều mở từ rất lâu mà không hề đóng cửa.

Tiệm tạp hóa mà Thẩm Hoành làm chủ cũng nằm ở đây, tên là “Lý Ký tạp hóa.”

Thẩm Nhược định mua một cái bình nước nóng để hấp vải. Dọc theo con phố, có rất nhiều hàng quán vỉa hè bày bán đủ các loại mặt hàng. Trước tiên, cậu định xem thử trên mấy quán nhỏ này có bán không, nếu không có thì mới vào tiệm tạp hóa. Đồ ở tiệm tạp hóa thường phải cộng thêm tiền lời, nên giá cả sẽ cao hơn so với việc mua trực tiếp từ người sản xuất ra chúng.

Mặc dù trong tay có hai mươi lượng bạc, nhưng cũng không thể tiêu xài bừa bãi được, cần phải tính toán kỹ lưỡng để mỗi đồng bạc đều được dùng đúng chỗ.

Đi qua suốt cả con phố mà không thấy quán nhỏ nào bán bình nước nóng, phần lớn chỉ có những món hàng tự làm từ các gia đình nhà nông trong làng như chổi, giỏ tre và mấy thứ tương tự thôi.

Vậy nên chỉ còn cách vào tiệm tạp hóa xem thử. Điều thú vị là bốn tiệm tạp hóa ở đây có tên lần lượt là “Triệu Ký tạp hóa,” “Tiền Phủ tạp hóa,” “Tôn Gia tạp hóa,” và “Lý Ký tạp hóa,” trùng hợp với bốn họ “Triệu, Tiền, Tôn, Lý” trong bài Bách Gia Tính nha.

Bước vào tiệm tạp hóa nhưng Thẩm Nhược không đi vội vã. Cậu liếc thấy bên cạnh có một cậu bé bán hàng rong đang hò hét chào mời khách hàng, rao bán những món đồ chơi làm từ cỏ thủ công. Một con châu chấu được làm bằng một nhánh cỏ dài, khi gió thổi qua, nó lắc lư như đang còn sống vậy.

Người bán hàng rong tay không ngừng làm ra sản phẩm, sau khi làm xong thì treo chúng lên. Những món đồ này không đáng giá bao nhiêu, nên rất ít người mua. Cậu cũng không muốn giống như những người khác, gân cổ lên mà mời chào khách đâu.

Đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện trước mặt của mình, người bán hàng rong ngẩng đầu lên và thấy một tiểu ca nhi xinh đẹp. Ngay lập tức, trên mặt hắn nở một nụ cười: “Tiểu ca, xem thử đi, không đắt đâu! Một văn hai cái, cái lớn thì hai văn. Ta làm những món này từ nhỏ nên tay nghề rất tốt. Nếu mua về mà bảo quản kỹ thì có thể dùng được mười mấy năm đấy!”

Thẩm Nhược cười đáp: “Được rồi, ta sẽ chọn vài cái.”

Người bán hàng rong hơi ngạc nhiên. Hắn thường gặp những khách hàng có vẻ mặt khó chịu khi mua hàng trong trấn, phần lớn là những đứa trẻ muốn mua đồ nhưng bị người lớn không đồng ý, cuối cùng không chịu nổi sự năn nỉ của bọn nhóc mà phải mua. Lúc ấy, ánh mắt của họ nhìn hắn cứ như thể hắn đang cướp tiền của người khác vậy.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy ai đó cười với mình, và lại còn cười đẹp đến vậy!

Thẩm Nhược cẩn thận cầm những món đồ chơi lên. Ở thế kỷ 21, các sản phẩm thủ công đều rất quý giá. Cậu biết ở những vùng quê vẫn có những thợ làm đồ chơi từ cỏ, trước đây cậu cũng từng tò mò mà mua một con châu chấu từ một người bán hàng rong về chơi. 

Nhưng sau đó, cậu đã tháo nó ra, vì muốn xem thử con châu chấu bằng cỏ này rốt cuộc được làm ra như thế nào. Khi tháo ra từng phần và phân tích, cuối cùng… cậu lại không thể ghép chúng về được nữa.

Quý Tiêu chạy tới công ty, kim đồng hồ đã gần 9 giờ, hầu hết công nhân đã vào vị trí, trong đại sảnh hiện giờ vắng tanh không một bóng người.

“Tích tháp, tích tháp......”

Cô nhìn về phía trước, nơi miệng cống huỳnh lam sắp đóng lại, chỉ còn vài giây nữa là kim đồng hồ sẽ chỉnh lại. Quyết tâm trong lòng, cô tăng tốc, đến gần miệng cống, dùng tay chống vào hai bên tay vịn, rồi nhẹ nhàng xoay người và vượt qua.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play