Một đóa hoa đỏ rực, kiều diễm nở rộ trên đảo Tật Lê. Đó là đóa hoa sinh mệnh nở rộ bởi độc tố thoát ra từ trong cơ thể Hà Phục.
Thôi Lương và Thân Đại Võ đã chết. Hà Phục cũng đã chết.
Hình Đình ngồi ngơ ngẩn tại chỗ. Dương Minh Trăn hoàn toàn không ngờ mình sẽ chứng kiến cảnh tượng như thế. Đầu óc hắn xoay mòng mòng, không ngừng suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.
“Hà Phục chết rồi…” Đây là kết luận Dương Minh Trăn đưa ra. “Y chết vì cứu chúng ta?”
Người có gương mặt búp bê thích cười ấy tự khiến bản thân nổ tung ngay trước mặt bọn họ, chết vô cùng oanh liệt.
“Rõ ràng y…” Đôi mắt đã nhòe nhoẹt vì lệ của Hình Đình vẫn nhìn chằm chằm đóa hoa đỏ rực kia, “… đã nói với tôi rằng y sẽ chết khi ở trong tiệm cá, rõ ràng y không hề muốn lên đảo một chút nào.”
Hắn nhớ lại lần đầu tiên hắn nói Hà Phục lên đảo, khi ấy, hai người họ đã nảy sinh mâu thuẫn, Hà Phục không muốn đi cứu Dương Minh Trăn.
Hà Phục nhìn cá trong bể, hỏi hắn: “Cậu cảm thấy tôi giống cá trong bể hay giống con mèo kia?”
Thời điểm ấy, hắn không hiểu được cách so sánh này của Hà Phục.
Hà Phục chỉ vào bể cá, nói: “Đều không phải. Tôi là bể cá.”
“Trong mắt các cậu, tôi là cái bể bảo vệ bầy cá, cũng là kẻ địch đối đầu với mèo, trường sinh bất lão, không bao giờ chết, giống như cái bề này vậy.”
Hình Đình thì thào: “Y là bể cá, y bảo vệ chúng ta. Nhưng bể cả cũng có ngày sẽ vỡ. Một khi vỡ, sẽ chẳng còn gì tồn tại nữa.”
Bây giờ, rốt cuộc hắn đã hiểu điều Hà Phục nói.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn.
Long Quyện ép Hà Phục ăn thịt Hình Đình. Vào thời điểm ấy, rõ ràng Hà Phục có thể chọn ăn thịt hắn.
Nhưng khi đó, Hà Phục lại nói: “Nhưng tôi sắp chết rồi…”
Y biết trước cái chết của mình nhưng không một ai hiểu được nỗi đau trong mắt y.
Từ trước tới nay, Hà Phục chưa bao giờ sợ chết. Y sợ đau. Một người sợ đau như y giờ lại để bản thân mình nổ tung như một đóa hoa.
“Y sẽ đau đến mức nào?” Hình Đình hỏi.
Không ai trả lời hắn.
Dương Minh Trăn cũng không thể trả lời. Từ trước tới nay, bọn họ đều quá ỷ lại vào Hà Phục.
Gió đông rét lạnh thổi qua đảo Tật Lê, những mảnh vụn đỏ au bay tán loạn khắp nơi.
Vòng lặp chết chóc Long Quyện để lại cho bọn họ đã bị Hà Phục dùng chính thân xác mình phá giải.
“Hình Đình, chúng ta trở về thôi.” Dương Minh Trăn vươn tay tới, vỗ nhẹ lên vai Hình Đình.
Hình Đình gạt nước mắt, hoa đỏ đã biến mất, chẳng còn lại gì.
Hà Phục đã chết…Phần kết
Hình Đình một mình trở lại tiệm cá Số 7. Hắn ngồi trên chiếc sô pha Hà Phục từng ngồi, yên lặng lật đọc cuốn Liêu trai chí dị mới tinh kia. Meo ở bên cạnh hắn không ngừng kêu như đang hỏi: Hà Phục đâu rồi?
Hình Đình nhìn cuốn sách, bất chợt rơi nước mắt.
Trên trang sách có một dòng chữ: Nếu có thể sống sót trở về, nhất định phải chăm sóc thật tốt cho bầy cá trong bể của tôi.
Đó là lời dặn cùng Hà Phục để lại cho hắn.
Đến tận khi chết, y vẫn không quên cá trong tiệm cá Số 7.
Đông qua xuân đến, ngày lại ngày trôi.
Hình Đình nuôi cả cá lẫn mèo trong tiệm cá Số 7 béo tốt nhưng chính bản thân hắn lại gầy rộc.
Một chiều nọ, mưa rền gió giật, hắn nằm trên sô pha đọc sách.
Bỗng nhiên có người gõ cửa tiệm cá Số 7.
Hình Đình miễn cưỡng đứng dậy. Cửa mở, trước mắt hắn là một thanh niên dong dỏng. Người đó mặc trường bào trắng tinh, trên mặt nở nụ cười quen thuộc nhất.
“Hình Đình, đã lâu không gặp.”
[Kết thúc chính truyện]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT