Sau một hồi im lặng, Hình Đình hỏi Hà Phục: “Anh nói mục tiêu của anh là công tử họ Long, tại sao anh lại muốn để Long Quyện chết rồi đưa vào sống trong cơ thể người khác?”
“Nếu không làm thế, tôi sẽ không thể vây khốn được Long Quyện.” Hà Phục siết chặt miếng ngọc bội trong tay, “Miếng ngọc bội này chính là của cậu ta. Cậu ta là dị nhân bẩm sinh, đến cả thầy tôi cũng không khống chế nổi việc cậu ta gây họa khắp nơi.”
“Tên đó ghê gớm đến vậy sao?” Dương Minh Trăn sửng sốt. Hắn đã gặp không ít kiểu sức mạnh của dị nhân, nếu đúng như lời Hà Phục nói, vậy thì Long Quyện chính là một tồn tại vô cùng nguy hiểm. “Giết tên đó không phải là xong rồi sao?”
Hà Phục lắc đầu, nói: “Giết không chết. Ít nhất là khi đó, cả tôi lẫn thầy tôi đều không giết được cậu ta,”
“Chẳng lẽ thầy của anh bị giết chết?” Hình Đình đưa ra một giả thiết bạo gan.
“Không…” Hà Phục nói, “Thầy ấy tự sát.”
Hình Đình há hốc miệng: “Ông thầy của anh bị điên à? Muốn chết thì cũng phải giết được kẻ địch rồi hẵng chết chứ. Kẻ địch chưa chết, ông ta lại chết trước là lẽ làm sao?”
Hà Phục nhìn chằm chằm Hình Đình, mỉm cười với gương mặt quen thuộc ấy, “Tôi cũng từng khuyên cậu đừng tự sát, nhưng cậu nói cậu muốn cứu nhiều người hơn.”
Hình Đình ngẩn người, hắn cảm tưởng như đầu mình đang phình to ra gấp ba.
Dương Minh Trăn hiểu ý Hà Phục nói, bèn đưa tay vỗ vai Hình Đình: “Hy sinh của cậu thật sự rất lớn lao, vất vả rồi.”
Hình Đình: “…”
Hắn chợt nghĩ Hà Phục là một tên dối trá, chẳng được mấy câu là thật, lừa hắn hết lần này đến lần khác. Nói không chừng hôm nay Hà Phục cũng đang lừa mình thôi. Hắn chỉ vào Hà Phục, nói: “Chắc chắn anh đang lừa tôi, giờ tôi không tin anh đâu!”
Hà Phục không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn Hình Đình.
Hình Đình bị nhìn chằm chằm đến mức rợn tóc gáy.
Kỳ thực, chính bản thân hắn cũng không tìm được lý do gì tốt hơn để thuyết phục bản thân. Từ rất lâu về trước, hắn đã muốn hỏi Hà Phục rằng tại sao y lại bảo vệ hắn? Đời này, hắn và Hà Phục chỉ như bèo nước gặp nhau. Hà Phục hảo tâm cứu hắn một lần, không nhất thiết phải mời hắn tới tiệm cá Số 7 làm đầu bếp, cho hắn ăn uống no nê, cho hắn tiền tiêu không hết.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, hắn luôn không kìm được mà hỏi Hà Phục tại sao lại thu nhận hắn.
Hà Phục nói: Vì cảm thấy cậu thú vị.
Hiện tại, xem ra Hà Phục sẵn lòng thu nhận hắn không phải vì hắn thú vị mà là vì… trách nhiệm.
Dù đã trôi qua một ngàn năm, Hà Phục vẫn muốn tiếp tục thực hiện trách nhiệm.
Không vì bất kỳ lý do gì, Hà Phục bảo vệ Hình Đình bởi vì hắn từng là thầy của y.
“Mặc kệ những điều anh nói với tôi là thật hay giả, nếu ba người chúng ta đã bị giam chân trên hòn đảo này, vậy thì mục tiêu duy nhất lúc này chính là rời khỏi đây.” Hình Đình nhìn Hà Phục, hỏi, “Anh có cách gì không?”
Dương Minh Trăn cũng ngoảnh sang nhìn Hà Phục.
Hà Phục gật đầu, mỉm cười: “Có một cách rất tốt, chỉ là phải phiền cậu biến thành nữ.”
Lời còn chưa dứt, Hà Phục đã điều khiển miếng ngọc bội mặt người trong tay, vầng sáng xanh lục chiếu lên gương mặt Hình Đình. Ngay sau đó, Hà Phục đập mạnh miếng ngọc bội vào trong cơ thể Hình Đình. Hình Đình ngã xuống đất, hôn mê.
Dương Minh Trăn nhanh chóng đỡ lấy Hình Đình, chất vấn Hà Phục: “Anh làm gì cậu ấy rồi?”
Hà Phục nhìn chằm chằm Hình Đình đã lịm đi, khẽ nói: “Hiện tại không còn cách nào tốt hơn đâu. Cậu ấy cần miếng ngọc bội này thức tỉnh sức mạnh.”
Dương Minh Trăn lo lắng nhìn Hình Đình.
Đã có một người anh em của hắn nằm lại trên hòn đảo này, hai người khác đang không rõ sống chết, nếu hiện tại Hình Đình xảy ra chuyện gì…
Hắn thật sự không còn người bạn nào nữa.
Hắn nhìn Hà Phục, hỏi: “Chúng ta có thể sống sót rời đảo không?”
Đối với sinh vật lạ kia, trong lòng Dương Minh Trăn vẫn tồn tại cảm giác sợ hãi, dù sao những thứ đó cũng khác với con người. Con người có thể đánh nhau để giải quyết thù hận cá nhân, nhưng với sinh vật lạ… hắn không biết phải làm thế nào. Hành động tùy tiện chẳng khác gì tự vứt bỏ mạng sống. Chỗ dựa duy nhất hiện tại chỉ có Hà Phục.
“Có.” Câu trả lời của Hà Phục như một liều thuốc an thần, cuối cùng Dương Minh Trăn cũng có ý chí chiến đấu. Hắn nhìn Hà Phục, nói: “Chắc chắn tôi sẽ đưa mọi người rời khỏi đây. Tôi là cảnh sát mà.”
Hà Phục mỉm cười, “Tôi tin cậu. Cậu là một cảnh sát rất tốt.”
“Hiện tại, chúng ta phải tìm được Thôi Lương và Thân Đại Võ. Mong rằng bọn họ vẫn ổn.” Hà Phục nói. “Lần cuối cùng các cậu còn nhìn thấy nhau là ở đâu?”
“Ngay trong hang núi này.” Dương Minh Trăn nói. “Hang núi này có quá nhiều lối rẽ, tôi sợ đi lạc sẽ không tìm thấy bọn họ nên vẫn chờ ở gần cửa hang.”
“Được, vậy chúng ta vào trong đi tìm.” Hà Phục nói, “Tôi dẫn đường.”
“Còn cậu ta thì sao?” Dương Minh Trăn hỏi về Hình Đình.
Hà Phục liếc nhìn hắn, nói: “Cậu cõng.”
“Ồ…” Dương Minh Trăn vô cùng bất đắc dĩ. Tên lười biếng Hà Phục này dù trong trường hợp nào cũng vẫn giữ nguyên cái nết như vậy.
Hà Phục dùng diêm Hình Đình mang đi châm một cây đuốc. Y đi phía trước, Dương Minh Trăn cõng Hình Đình theo sau rất chậm.
Vốn tưởng đây chỉ là một hang núi nhỏ, hai người đi vào trong một hồi, lòng hang càng lúc càng rộng ra, hệt như cung Trường Thanh nằm dưới miếu Thanh Thần.
“Anh bảo liệu chỗ này có quái vật không?” Hiện tại, Dương Minh Trăn đã có bóng ma tâm lý đối với quái vật.
Hà Phục nói: “Không chắc.”
“Hồi đó anh tuẫn táng rồi sống sót thế nào?” Dương Minh Trăn vẫn rất tò mò.
Hà Phục thản nhiên nói: “Giữ lại một hơi tàn. Bọn họ tưởng tôi chết rồi nhưng thực ra không phải. Tôi bò ra khỏi quan tài, trông thấy bên cạnh quan tài của Lưu Thanh có một con rắn đỏ. Tôi chiến đấu với nó, cuối cùng bị nó cắn một cái rồi chui vào trong cánh tay.”
“Hả?” Dương Minh Trăn không thể tin vào những điều mình vừa nghe. “Sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay anh là rắn?”
Hà Phục bật cười: “Đùa cậu thôi. Sau khi bị rắn cắn, tôi chết. Sau đó, cơ thể tôi phát sinh biến dị. Tôi đã ngủ lại trong mộ rất lâu mới tỉnh.”
“Ồ.” Dương Minh Trăn đáp lại một tiếng. “Sau đó anh ra khỏi mộ?”
“Ừ.” Hà Phục nói, “Sau khi ra khỏi mộ, tôi sống trên đảo Tật Lê một thời gian, tự làm một chiếc thuyền nhỏ để rời khỏi đảo. Đến khi vào thành tôi mới biết vương triều họ Lưu đã bị hủy diệt.”
Dương Minh Trăn lắng nghe rất nghiêm túc, “Sau đó thì sao nữa?”
“Sau đó…” Hà Phục tập trung hồi tưởng, “Tôi liên tục tìm kiếm Long Quyện.”
“Tên đó vẫn chưa chết?” Dương Minh Trăn bất ngờ.
“Chưa chết. Cậu ta vẫn sống trong cơ thể anh trai mình vì chỉ có thân xác đó mới giam cầm được cậu ta.” Hà Phục nói. “Sau khi tôi hợp hai người đó làm một, bọn họ biến mất khỏi phủ họ Long. Ngay đến Long Dịch cũng không biết bọn họ đã đi đâu.”
Dương Minh Trăn tiếp tục đi theo Hà Phục. Đi được một hồi, hắn chợt cảm thấy cái tên Long Quyện này rất quen. Ông chủ sảnh Long Môn cũng tên là Long Quyện. Chẳng lẽ kẻ đó chính là Long Quyện trong chuyện Hà Phục kể, là con trai Long Dịch năm xưa?!
Đang khi hắn chuẩn bị hỏi, Hà Phục chợt dừng lại, nhìn chằm chằm phía trước.
Bọn họ đã tới một ngã rẽ trong hang, trước mặt họ không phải Thôi Lương cũng không phải Thân Đại Võ mà đám đàn ông khiêng quan tài mới trông thấy lúc nãy.
Dương Minh Trăn cõng Hình Đình lùi lại rồi thả hắn xuống đất, rút khẩu súng đang đeo bên hông ra.
Dương Minh Trăn nhìn Hà Phục, “Không nổ súng thì chờ chết à?”
Đám dân đảo đồng loạt bước về phía bọn họ. Tiếng bước chân đồng đều kia rền vang trong hang núi yên tĩnh, cũng đánh thức Hình Đình đang tựa vào vách đá.
Hắn mở mắt, đôi mắt thuần sắc đỏ.
“Vừa kịp lúc.”
Hình Đình đứng dậy, chắn phía trước Hà Phục và Dương Minh Trăn, một mình tiến lên.
“Lũ đáng chết!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT