Phần 6: Người gương

Chương 60

Hình Đình bế Hà Phục quay về tiệm cá Số 7, Dương Minh Trăn đưa thi thể Úc Thung tới thẳng cục cảnh sát. Hắn phải lập tức tìm được Ngụy Mạn Tri, đây là mục tiêu cuối cùng của gương.

Trên ghế sô pha, Hà Phục ngủ rất yên, tay phải y nắm chặt lại, thân thể vô thực cuộn tròn hệt như bào thai nằm trong bụng mẹ. Đối với y vào giờ phút này, có lẽ tư thế này mới đem đến đủ cảm giác an toàn. Mèo đen ở bên cạnh Hà Phục, bất an ngoe nguẩy đuôi, cọ lên mặt Hà Phục như muốn đánh thức chủ nhân nhưng y vẫn nhắm nghiền mắt.

“Meo, ngoan nào.” Hình Đình cẩn thận ôm mèo đen lên vuốt lông. “Giờ y cần được yên tĩnh, chúng ta đừng quấy rầy.”

Meo ngơ ngác nhìn đứa trẻ nằm trên ghế sô pha. Rõ ràng hôm qua khi trông thấy, y vẫn là một người lớn. Tại sao chỉ một đêm không gặp, chủ nhân đã biến thành trẻ con. Dù biến thành trẻ con, chủ nhân vẫn cực kỳ đáng yêu nhưng nó vẫn thích hình dạng người lớn của chủ nhân hơn, chủ nhân bây giờ thoạt trông rất đáng thương.

“Meo~” Meo buồn bã kêu một tiếng trong lòng Hình Đình như đang hỏi tại sao y lại biến thành như thế.

Hình Đình an ủi: “Anh cũng không biết rốt cuộc y đã gặp phải chuyện gì. Nếu y vẫn không tỉnh, anh sẽ trông chừng y. Meo, bé cũng trông y chứ?”

“Meo~” Mèo đen trả lời.

Hình Đình đặt Meo xuống một chiếc ghế sô pha khác còn bản thân thì tới gần Hà Phục, nhẹ nhàng gỡ bàn tay phải của y ra. Sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay có lẽ chính là đường sinh mệnh của Hà Phục. Y dùng đường sinh mệnh làm vũ khí tấn công kè khác kỳ thực cũng là đang tự tổn thương chính mình, vậy nên y rất ít khi sử dụng.

Thế nhưng hiện tại, đường sinh mệnh màu đỏ ấy đã rút ngắn lại chỉ còn là một chấm đỏ.

“Làm thế nào mới có thể khiến sợi tơ đỏ này hồi phục nhỉ?” Hình Đình tự hỏi. Tuy hắn sinh ra là dị nhân nhưng ngoại trừ đổi mặt, hắn chẳng biết bất kỳ điều gì khác.

Mèo đen ở bên cạnh bồn chồn nhìn hai chủ nhân, lo lắng kêu meo meo. Cá trong bể phía sau lưng Hình Đình cũng bất an quẫy đuôi.

“Chìa khóa!” Hình Đình chợt nghĩ ra. Theo lời cả dị nhân lẫn thợ săn, hắn là chìa khóa có thể giúp dị nhân mở ra sức mạnh to lớn, ai cũng muốn tranh đoạt. Vậy thì hắn sẽ dùng chính mình cứu Hà Phục.

Hình Đình quay người, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn. Trong vô số câu chuyện, ma đầu bị thương chỉ cần uống máu là sẽ khôi phục sức mạnh. Giả sử Hà Phục thật sự cần máu của hắn mới có thể hồi phục, vậy hắn sẽ cho y uống. Đáng ra hắn phải chết từ lâu rồi, từ khi vô tình ăn trộm ngọc bội bị nữ quỷ cướp xác kia. Nhưng gặp được Hà Phục, hắn mới có thể sống đến ngày hôm nay, giờ đã tới lúc nên trả ơn.

“Dù gì cũng chỉ là chút máu thôi mà, không chết được.” Hình Đình cầm dao cứ một đường lên tay mình, lưỡi dao lạnh băng cắt vào da thịt, máu tươi chảy ra, hắn nhanh chóng đưa vết thương tới miệng Hà Phục để máu chảy vào trong.

Thấy máu đã chảy vào miệng Hà Phục nhưng y vẫn chẳng có phản ứng gì, Hình Đình tự an ủi bản thân: “Không sao, tôi nhiều máu, anh cứ uống thêm đi.”

Giây sau, Hà Phục vươn tay đánh vào tay Hình Đình.

Hình Đình kinh ngạc kêu lên: “Anh tỉnh rồi, máu thật sự hữu dụng!”

Hà Phục chầm chậm mở mắt, hơi thở vẫn rất yếu.

Hình Đình tiếp tục chìa tay tới bên miệng Hà Phục: “Anh uống nữa đi, chưa biết chừng cơ thể sẽ khôi phục được hình dạng ban đầu đấy!”

Hà Phục từ chối, “Tôi biến thành thế này không phải vì mất sức mạnh mà là do Úc Thung hạ độc. Nếu không giải được độc, tôi sẽ giữ mãi hình hài trẻ con này, kể cả có ăn thịt cậu, tôi vẫn sẽ thế này thôi.”

Hà Phục mở to mắt nhìn quần áo trẻ con đang mặc trên người, cảm thấy hơi… đáng yêu quá mức, y nhíu mày: “Đây là quần áo bé gái?”

“Ặc…” Hình Đình gãi đầu, “Lúc tôi bế anh về, bị bác gái bán thức ăn trông thấy, nhưng bác ấy không nhìn thấy rõ mặt anh đâu. Bình thường tôi cũng khá thân với bác ấy, thế là bác ấy cho tôi một bộ quần áo của đứa cháu gái. Tôi nghĩ trong nhà cũng không có đồ vừa với anh nên nhận luôn.”

Hình Đình cố gắng nói nốt: “Anh nhìn mà xem, chẳng phải vừa như in à?”

Hắn vốn tưởng Hà Phục sẽ từ chối, ngờ đâu Hà Phục lại xuống khỏi sô pha, cẩn thận ngắm nghía bộ quần áo trên người một lượt rồi nhận xét: “Vừa người, nhưng mắt thẩm mỹ hơi kém.”

Hình Đình cười toe toét. Hà Phục còn nói đùa chứng tỏ cơ thể y không có gì quá đáng ngại.

“Đi thôi.” Hà Phục duỗi đôi chân ngắn ngủn bước đi, Hình Đình vẫn đứng ngơ ngẩn tại chỗ.

“Anh vừa mới tỉnh thôi đấy, lại muốn đi đâu? Nếu anh muốn đi bắt người giúp Dương Minh Trăn thì tôi không cho phép đâu. Anh ta tự biết bắt người, anh phải dưỡng thương.”

Hà Phục ngẩng đầu nhìn Hình Đình cao hơn mình rất nhiều.

“Nếu tôi nói với cậu Ngụy Mạn Tri không phải mục tiêu cuối cùng, cậu sẽ nghĩ sao?” Hà Phục hỏi.

“Không thể nào, trước đó anh bảo gương chỉ giết bốn người thôi mà.” Hình Đình giữ chặt vết thương trên tay, chuẩn bị băng bó sơ.

“Nếu người trong gương thoát ra, vậy thì chuyện sẽ không đơn giản là chỉ chết bốn người thôi đâu.” Hà Phục nói.

Hình Đình chợt nhớ đến những điều Úc Thung nói trước khi chết. Sở dĩ gã dốc hết tâm sức giúp gương giết nhiều người như thế chính là vì nghênh đón chủ nhân trong gương của gã thoát ra.

“Rốt cuộc trong gương là ai?”

“Một ác ma.” Hà Phục trả lời.

Hình Đình càng không đồng ý cho Hà Phục rời đi. “Đến anh còn gọi kẻ đó là ác ma, vậy chắc chắn bọn tôi không thể làm được gì. Huống hồ giờ anh còn đang bị thương, tôi không cho anh đi đâu.”

“Nếu chúng ta không đi, sẽ có nhiều người bị bắt đi luyện thành dị nhân hơn nữa.” Hà Phục nói ra một bí mật động trời khiến Hình Đình choáng váng mất một hồi lâu.

“Luyện thành dị nhân?” Hình Đình hỏi lại.

Hà Phục gật đầu, nói hết những bí mật phát hiện được ở cung Trường Thanh đêm đó ra.

“Tôi phát hiện ra rất nhiều ghi chép mật tại cung Trường Thanh, ghi chép về vụ án mất tích ở Trà Thành hai năm trước. Số người mất tích khi đó khớp với số người tiến hành thí nghiệm được ghi lại. Cảnh sát bắt tay với thợ săn, luyện chế dân chúng vô tội ở Trà Thành thành dị nhân để làm việc phục vụ bọn họ. Cảnh sát Hà Phục kia cũng được luyện chế ra như thế. Anh ta đã chứng kiến cái chết của rất nhiều người, cuối cùng bị xóa ký ức, đưa về cục cảnh sát làm đội trưởng. Trong quá trình điều tra vụ án mất tích, anh ta vô tình phát hiện ra bí mật này nên mới bị kẻ khác giăng bẫy, giết hại.”

Hình Đình giận sôi máu: “Cảnh sát mà lại đi cấu kết với thợ săn bắt người về thí nghiệm. Bọn chúng có còn là con người nữa không hà!”

Hà Phục thong dong nói: “Dị nhân được chia ra thành dị nhân bẩm sinh và dị nhân nhân tạo. Dị nhân bẩm sinh có năng lực của riêng mình ngay từ khi sinh ra, giống như cậu vậy. Dị nhân sống rất thọ nên thợ săn luôn coi họ là mục tiêu săn giết. Bọn họ luyện chế dị nhân thành thuốc, những thợ săn tham lam còn bán thứ thuốc đó cho người bình thường uống để kéo dài tuổi thọ. Từ rất lâu trước kia, Lưu Thanh ở cung Trường Thanh đã từng uống thứ thuốc này.”

“Dị nhân nhân tạo chính là người bình thường được luyện chế thành dị nhân. Loại dị nhân cấp thấp này có tính công kích rất mạnh. Năm đó, cảnh sát luyện ra nhiều dị nhân như vậy chính là vì muốn có được cơ thể trường sinh bất lão, luyện chế ra trước rồi ăn thịt. Đây cũng chính là nguyên nhân bọn họ muốn phá hủy cung Trường Thanh. Nơi này cất giấu quá nhiều bí mật bẩn thỉu. Chỉ có điều, không biết tại sao nhưng ghi chép mật vẫn còn, được ai đó giấu trong hang đá.”

Nghe xong, Hình Đình phân tích: “Có khi nào là cảnh sát Hà Phục năm đó đã giấu ghi chép mật đi để bây giờ chúng ta tìm ra không?”

Hà Phục đăm chiêu gật đầu: “Cũng có thể.”

“Nếu đã vậy, chúng ta mau nói bí mật này cho Dương Minh Trăn đi. Nếu trong cục cảnh sát vẫn còn kẻ tham gia vào kế hoạch này năm đó, vậy thì việc Dương Minh Trăn đưa thi thể Úc Thung về chẳng khác gì đâm đầu vào hố lửa hết!” Hình Đình vô cùng sốt ruột giục giã.

Hai người vừa ra ngoài được vài bước, Hình Đình chợt quay trở lại, lấy một cái bình thủy tinh nhỏ trong ngăn tủ dưới bể cá ra. Hắn kê cổ tay mình trên miệng bình, nặn vào đó rất nhiều máu, xong xuôi mới hài lòng đậy nắp bình lại.

Hà Phục đứng yên tại chỗ nhìn chuỗi hành động này của hắn. Hình Đình cười hì hì nhét cái bình vào túi áo, băng bó nhanh gọn cho bản thân rồi nói với Hà Phục: “Nhỡ chẳng may anh hôn mê giữa đường thì tôi bón cho anh một hớp.”

Hà Phục nhức đầu nhìn tên ngốc này, “Máu rời khỏi cơ thể rồi thì không còn tươi, cậu định cho tôi ăn tiết canh à?”

“Cũng đúng nhỉ.” Hình Đình buồn bực lấy cái bình ra. Hà Phục đưa tay giành lấy, uống một hơi cạn sạch, “Có cậu là đủ rồi.”

Cùng lúc đó, tại cục cảnh sát Trà Thành.

Dương Minh Trăn bị thương xuất hiện tại phòng làm việc, Thôi Lương trông thấy thế thì vô cùng sửng sốt: “Đội trưởng Dương, chuyện gì thế này?”

Dương Minh Trăn cúi đầu nhìn vết thương trên đùi, xua tay: “Không sao, cậu tìm ra Ngụy Mạn Tri chưa?”

Thôi Lương nhanh chóng báo cáo lại thông tin mình điều tra được cho Dương Minh Trăn, “Sau khi tạm thời nghỉ việc ở tòa soạn báo, cô ta như biến mất, không ai biết cô gái này đã đi đâu. Nhưng sau đó em nghĩ gương mặt cô ta đã thay đổi, phải điều tra bằng gương mặt mới. Theo những gì đội trưởng dặn dò, em đã tổng hợp ba gương mặt nạn nhân trước lại, vẽ ra gương mặt thứ tư để tìm Ngụy Mạn Tri. Bọn em cầm bức vẽ này đi hỏi khắp nơi, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra rằng Ngụy Mạn Tri đã đổi tên, trở thành bà chủ của Cẩm Tú Niên Hoa.”

“Cẩm Tú Niên Hoa?” Dương Minh Trăn sửng sốt, “Chính là cửa hàng trang phục cao cấp nhất Trà Thành?”

“Vâng.” Thôi Lương gật đầu. “Lần trước chúng ta tới Cẩm Tú Niên Hoa điều tra chuyện váy tiệc có lẽ đã đánh động đến cô ta, vậy nên cô ta mới lệnh cho nhân viên trong cửa hàng nói dối.”

“Cô ta đổi tên thành gì?” Dương Minh Trăn hỏi.

“Nhạc San.”

Lúc này Dương Minh Trăn mới nhớ ra hôm tới Cẩm Tú Niên Hoa điều tra chuyện váy tiệc, hai nhân viên trong cửa hàng đang xì xầm với nhau: “Từ khi đổi vợ, ông chủ càng ngày càng điển trai. Chẳng lẽ sắc đẹp cũng có thể lây lan? Cậu nói xem, chúng ta đi theo bà chủ, không biết dần dà có đẹp như cô ấy không?”

Cô nhân viên kia bật cười, nói: “Cậu đừng mơ nữa. Bà chủ của chúng ta đẹp như thế cơ mà, ông chủ đúng là có phúc.”

Giả sử Ngụy Mạn Tri thay tên đổi họ tới Cẩm Tú Niên Hoa, trở thành người phụ nữ của ông chủ cửa hàng này, có lẽ cô ta đã nói chuyện về chiếc gương cho ông ta từ lâu.

Dương Minh Trăn lập tức hỏi: “Ông chủ Cẩm Tú Niên Hoa tên gì, thông tin ra sao, tôi phải đọc!”

“Dạ đây ạ.” Thôi Lương nhanh chóng trình kết quả điều tra được hôm qua ra cho Dương Minh Trăn.

Tưởng Nhất Tân, nam, ba mươi bảy tuổi, ông chủ cửa hàng Cẩm Tú Niên Hoa. Vợ: Phòng Lan Lan (đã ly hôn bốn tháng trước).

Trong hồ sơ có dán ảnh của Tưởng Nhất Tân. Đó là một tên đàn ông trung niên xấu xí, bên cạnh ông ta là cô vợ xinh đẹp động lòng người, Nhạc San.

Trong khoảnh khắc đó, một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu Dương Minh Trăn. Nếu Tưởng Nhất Tân cũng trở nên ưa nhìn hơn, vậy chắc chắn ông ta cũng đã tiếp xúc với gương.

Nếu là vậy, giờ Tưởng Nhất Tân có còn sống không?

Dương Minh Trăn hạ lệnh: “Lập tức tới nhà Tưởng Nhất Tân!”

“Rõ!” Thôi Lương thấy Dương Minh Trăn đi đứng bất tiện bèn đề nghị, “Để em lái xe cho.”

Hai người vừa ra khỏi cổng cục cảnh sát liền trông thấy Hình Đình dắt một bé trai chạy vội tới.

Thôi Lương thấy cậu bé mặc đồ con gái kia hơi quen quen…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play