Khương Uyển ngồi trên băng ghế dài trong công viên, phía trước chân cô là một con mèo mướp nhỏ đang mong ngóng được cho ăn. Ngẩng đầu quan sát xung quanh thấy không ai nhìn mình, cô gái duỗi chân đá bay con mèo nhỏ.
“Tiểu Uyển, em chờ lâu chưa?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Khương Uyển sợ run cả người, vội vàng quay sang ôm con mèo nhỏ kia lên, dịu dàng hỏi: “Bé mèo đói à?”
Mèo mướp run rẩy trong lòng Khương Uyển. Rõ ràng cô gái này không thích động vật nhưng lại làm bộ làm tịch chỉ vì có một người đang đứng sau lưng cô, là người trong lòng cô đang chờ đợi.
Khương Uyển ôm mèo nhỏ mỉm cười, ngẩng đầu lên, “Anh Tô, em mới tới thôi mà.”
“Em không chờ lâu, là tại anh đến muộn.” Người đàn ông mỉm cười, nâng tay Khương Uyển lên, đặt vào tay cô một chiếc nhẫn cỏ.
Người đàn ông kia chính là Tô Tây, ông chủ cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ. Hắn có gương mặt xinh đẹp hơn cả phụ nữ, tuy ngày nào cũng trang điểm kỳ quái đứng ngoài cửa nhưng Khương Uyển lại cảm thấy người đàn ông này cực kỳ hấp dẫn. Vì thu hút sự chú ý của hắn, lần trước, cô ta cố tình gọi một đám bạn đến trước mặt Tô Tây làm trò. Mấy cô gái cố tình đánh cược với nhau xem Tô Tây là nam hay nữ ngay trước mặt hắn, còn bắt Mã Lam Hoa phải sờ thử, khiến hắn tức giận.
Không thể không nói, cô ta đã thành công với kế hoạch này. Khi cô xuất hiện trường mặt Tô Tây một lần nữa, Tô Tây đã gọi được chính xác tên cô.
Hắn nói: “Khương Uyển, anh vẫn nhớ em.”
Ngày thường rất vui vẻ. Cô vốn xinh xắn, trong trường cũng có rất nhiều nam sinh theo đuổi, thế nhưng cô lại thấy tất cả bọn họ đều chướng mắt. Đến khi Tô Tây có thể gọi chính xác tên cô, Khương Uyển mới biết tâm tư của người yêu thầm dễ được thỏa mãn đến thế, chỉ cần đối phương gọi tên mình đã đủ vui suốt mấy ngày liền.
Cô cẩn thận quan sát Tô Tây. Hắn không chỉ ưa nhìn mà giọng nói cũng rất êm tai. Hắn luôn mỉm cười lịch thiệp với tất cả khách hàng nữ. Nụ cười ấy hệt như gió xuân tháng ba thổi qua hồ nước trong tim cô, thổi tung những đóa hoa đào thơm ngát bên bờ hồ.
Sau lần một lần nói chuyện, Khương Uyển cảm thấy mình đã yêu rồi. Tạm biệt nhau xong, cô tung tăng chạy về trường.
Bạn bè cô hỏi: “Khương Uyển, cậu nhặt được tiền đấy à?”
Bạn bè đùa giỡn hỏi: “Bảo bối kia tên gì? Có thể khiến tiểu thư Khương của chúng ta mê mệt đến độ này luôn?”
Khương Uyển cẩn thận nói tên hắn ra: “Tô Tây, ông chủ cửa hàng Âu phục.”
Bạn bè cô kinh ngạc: “Là hắn ấy hả? Khương Uyển, cậu có biết trong trường chúng ta có bao nhiêu nữ sinh từng qua lại với hắn không…”
Khương Uyển không tin. Từ nhỏ cô đã khác những người khác, quần áo, đồ dùng đều vô cùng đắt đỏ, người lớn trong nhà cực kỳ chiều cô, ngay cả giáo viên trong trường cũng phải nể cô ba phần. Đã như thế, phương diện tình cảm cô cũng nhất quyết không chịu thua người khác dù chỉ một phân.
Khi những người xung quanh ồn ào bàn tán về chuyện này, Khương Uyển đập bàn, quát: “Chỉ cần anh ấy ở bên tôi, tất cả những đứa khác đều như mây khói thoảng qua thôi.”
Khương Uyển nói được làm được, trong lần thứ ba gặp Tô Tây, Khương Uyển nhìn thẳng vào gương mặt ưa nhìn của hắn, bình ổn cảm xúc trong lòng, cẩn thận dò hỏi: “Anh Tô có người trong lòng không?”
Tô Tây đang uống cà phê, ngón tay trắng trẻo cầm chiếc thìa sứ khuấy cà phê đen. Sau khi nghe thấy câu hỏi này, hắn đặt chiếc thìa xuống, nghiêm túc nhìn Khương Uyển, nói: “Có.”
Khương Uyển lập tức truy hỏi: “Ai vậy?”
Tô Tây chỉ vào mắt mình: “Cô ấy ở trong này.”
Khương Uyển nhìn thấy mình trong mắt Tô Tây với chiếc áo khoác màu hồng nhạt, đó là đồ Tô Tây tặng cô.
Khương Uyển nghĩ đến chuyện Tô Tây qua lại với rất nhiều người trong trường từng được mấy cô bạn nói đến, nụ cười trên gương mặt dần biến mất, thay vào đó là sự tức giận: “Bạn em nói anh qua lại với rất nhiều nữ sinh trong trường em. Anh đang lừa em đúng không?”
Tô Tây gật đầu: “Ừ.”
“Anh!” Khương Uyển thật sự không ngờ Tô Tây sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế. Cô đứng dậy, muốn cởi chiếc áo măng tô màu hồng nhạt ra, Tô Tây lại kéo cô lại gần, ôm chặt lấy.
“Anh lừa em là vì anh không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để có thể ở cạnh em, anh chỉ có thể đến trường em mỗi ngày, thu hút sự chú ý của em. Tiểu Uyển, chẳng lẽ em không thích anh? Chẳng lẽ suốt bao ngày qua chỉ là một mình anh mơ mộng thôi sao?”
Hắn nói với vẻ cực kỳ tủi thân, chất giọng mê người đánh sập phòng tuyến cuối cùng trong lòng Khương Uyển.
Tim Khương Uyển đập thình thịch, “Không phải, không phải anh mơ mộng đâu. Em thích anh, Tô Tây.”
Tô Tây nhếch môi cười, đôi mắt hắn vô cùng quyến rũ.
Kể từ đó, hai người hẹn hò với nhau. Bị tình yêu che mờ lý trí, Khương Uyển đã quên bẵng chuyện khủng khiếp rằng từng có ba bộ da người xuất hiện trong cửa hàng của Tô Tây.
Giờ phút này, thấy con mèo mướp Khương Uyển đang ôm trong lòng, Tô Tây mỉm cười: “Tiểu Uyển tốt bụng thật đấy.”
Khương Uyển cười theo: “Nó rất đáng thương. Nếu mang về nhà tắm cho sạch, chắc chắn sẽ trông xinh lắm.”
“Thật sao?” Tô Tây thấp giọng hỏi: “Vậy khi thấy mèo lạc trong trường, Tiểu Uyển có thấy em ấy đáng thương không?”
“Mèo nào cơ?” Khương Uyển nhớ hình như trường mình không hề có mèo lạc.
Tô Tây lắc đầu, không nói thêm mà chuyển chủ đề: “Tiểu Uyển, hôm nay là sinh nhật anh. Anh đưa em đến một nơi được không?”
“Nhưng mà… chiều nay em có tiết học.” Hai má Khương Uyển đỏ ửng, giả bộ từ chối.
Tô Tây buồn bã nói: “Nhưng anh đã chuẩn bị rất nhiều món em thích, còn có cả…”
Khương Uyển không chịu nổi vẻ tủi thân này của Tô Tây, cô dỗ dành: “Được, em đi, chắc chắn phải đi.”
Tô Tây lấy một chiếc khăn lụa vuông từ trong túi ra, “Để anh bịt mắt em lại rồi đưa em đến đó nhé, được không?”
“Được.” Khương Uyển không biết tại sao cô sẵn sàng đồng ý mọi yêu cầu Tô Tây đưa ra. Những yêu cầu Tô Tây đưa ra cũng không quá đáng, hắn không phải kẻ lỗ mãng mà cực kỳ tôn trọng cô.
Sau khi mắt bị Tô Tây bịt bởi khăn lụa, Khương Uyển chìm vào bóng tối.
Cô không biết mình sắp được đưa đi đâu nhưng vẫn tin tưởng Tô Tây vô điều kiện.
Đường đi rất xa, khi chưa đến nơi, Tô Tây vẫn chưa tháo khăn lụa xuống.
Khương Uyển cảm giác miệng mình khô khốc, lòng thấp thỏm lo âu: “Tô Tây, giờ chúng ta đang ở đâu vậy?’
Tô Tây mỉm cười: “Ở một nơi rất đẹp.”
“Em tháo khăn lụa xuống được không?”
“Được, chỉ cần em chuẩn bị tâm lý sẵn sàng là có thể tháo bất kỳ lúc nào.” Tô Tây dắt tay Khương Uyển. Hắn phát hiện lòng bàn tay cô gái này ướt đẫm mồ hôi, “Em đang sợ đấy ư?”
Quả thật Khương Uyển cảm thấy khá bất an. Sau khi nghe câu hỏi đó, cô ngượng ngùng mỉm cười: “Không phải, em chỉ tò mò anh sẽ đưa em đi đâu thôi.”
“Chuẩn bị xong chưa?” Tô Tây hỏi bên tai cô.
“Rồi ạ.”
Khương Uyển nín thở. Người đàn ông này rất lãng mạn, lần nào khiến cô bất ngờ.
Khăn lụa rời khỏi gương mặt, Khương Uyển mở mắt ra nhìn. Thứ cô trông thấy không phải là sự bất ngờ.
“Á!”
Khương Uyển không thể tin được rằng mình đã bị Tô Tây đưa đến một căn phòng nhỏ tối tăm. Trong phòng bày đầy những dụng cụ tra tấn, phía sau đống dụng cụ tra tấn lại là một cô gái trần truồng. Da cô ta bị lột ra, chỉ còn một nửa dính liền với máu thịt. Đôi mắt kia đang nhìn chòng chọc vào cô.
Khương Uyển sợ nhũn cả chân, quên cả chạy trốn. Cô hoảng loạn nhìn Tô Tây, “Anh… Anh thực sự là tội phạm giết người!”
Tô Tây mỉm cười, cúi xuống gần sát tai Khương Uyển: “Tiểu Uyển, hình như mắt em không tinh lắm. Em nhìn kỹ lại xem, đó là người thật sao?”
Khương Uyển sợ hãi nhắm tịt mắt, cô không dám nhìn cảnh tượng kinh khủng kia. Tô Tây lại bóp cằm, ép cô phải nhìn vào thi thể nữ đáng sợ kia.
“Mở to mắt ra!”
Tô Tây ra lệnh, Khương Uyển buộc phải mở mắt.
Không ngờ cô gái trước mặt lại là một bức tranh. Sở dĩ lúc nãy cô nhìn nhầm là vì ánh đèn trong phòng quá tù mù, người trong tranh lại được vẽ theo tỉ lệ bằng với người thật.
“Đẹp không?” Tô Tây gằn giọng hỏi, “Tôi vẽ rất đẹp nhỉ?”
Khương Uyển không thể tin nổi, “Đây là anh vẽ?”
“Đúng vậy.” Tô Tây mỉm cười.
Khương Uyển hoảng hốt, “Anh vẽ rất đẹp, nhưng quá đáng sợ…”
Tô Tây hạ giọng, nói: “Còn có thứ đáng sợ hơn nữa kìa.”
“Gì cơ?” Khương Uyển nghe mà lùng bùng lỗ tai.
“Cô gái được vẽ trong tranh là cô.”
Khương Uyển trợn tròn mắt, há miệng muốn kêu cứu. Tô Tây đưa tay bịt miệng cô lại, “Khương Uyển, hôm nay cô đã tới đây rồi thì không thoát nổi đâu.”
Nước mắt Khương Uyển rơi lã chã. Cô muốn hỏi hắn tại sao lại đối xử với cô như vậy.
“Cô khóc trông rất đẹp, chân thật hơn nhiều so với khi cười giả nhân giả nghĩa.” Tô Tây trói Khương Uyển vào ghế.
Khương Uyển nhân lúc hắn bận tay hét lớn cầu cứu.
“Vô ích thôi, khung giờ này chẳng có ai xuất hiện ở nhà gỗ sau trường cô đâu. Giống như lần trước cô đánh chửi người kia, không một ai xuất hiện tại đây.”
Người kia là ai? Khương Uyển nghĩ.
“Mã Lam Hoa.”
Tô Tây nói ra cái tên này trước khi cô kịp nghĩ ra.
“Tại sao lại là nó? Trên đời này nhiều người như thế, sao cứ phải là nó? Chẳng lẽ anh thích nó?”
Khương Uyển cảm thấy rất tức cười. Cô xinh đẹp, gia thế khủng, rất nhiều người trong trường thích cô. Thế nhưng sự xuất hiện của Mã Lam Hoa đã cướp đi mọi thứ của cô. Nữ sinh nhà quê này xinh xắn hơn cô, tính tình dịu dàng hơn cô.
Tô Tây không cười nữa, mọi biểu cảm biến mất, gương mặt hắn lạnh lùng như băng.
“Không phải em ấy, chẳng lẽ là cô?” Hắn cầm lấy con dao trên bàn, chầm chậm kề lên mặt Khương Uyển, “Thực ra ban đầu tôi không nghĩ đến chuyện lột da cô đâu, nhưng người kia đã gợi ý cho tôi.”
“Cái gì… Ai cơ?” Khương Uyển hỏi gần như run rẩy.
“Kẻ đã giấu ba tấm da người vào cửa hàng tôi. Y cho tôi linh cảm mới, lấy da người làm quần áo.”
Khương Uyển trợn tròn mắt: “Anh thật sự giết ba người đó?”
“Phải.” Tô Tây nói, “Tôi đã giấu xác bọn họ rất kỹ, thế mà vẫn bị kẻ khác lột da.”
Hơi thở ấm nóng của Tô Tây phả vào má trái Khương Uyển, “Làn da của tiểu thư Khương được giữ gìn tốt như vậy, làm quần áo chắc hẳn phù hợp lắm.”
“Đừng! Đừng mà!” Khương Uyển run lẩy bẩy, ngoảnh đầu sang một bên, lớn tiếng kêu cứu. “Tôi cầu xin anh, anh muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng. Xin anh buông tha cho tôi.”