Sau khi Hà Phục cứu được Hình Đình từ tay Thiện Chiết Ngọc, cánh cửa tiệm cá Số 7 vẫn khép chặt, mấy ngày liền chưa hề mở ra.
Theo lời Hà Phục nói, y bị thương, cần phải nghỉ ngơi, không gặp bất kỳ ai khác.
Hình Đình thành thật tiếp tục đi chợ nấu cơm. Suy cho cùng, Hà Phục bị như vậy đều do hắn. Tại hắn khăng khăng cố chấp chạy tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam cứu Tiết Lệnh Thăng. Tiết Lệnh Thăng chẳng cứu được, trái lại còn để bản thân bị bắt, khiến Hà Phục phải tới cứu.
Chỉ là Hình Đình nằm mơ cũng không ngờ được rằng Thiện Chiết Ngọc vẫn còn sống.
Hồi trước, để trốn thoát khỏi địa ngục nhà họ Thiện, trong những buổi học chế tạo thuốc nổ, hắn luôn lén lút giấu đi một ít. Khi gom góp được một lượng nhất định, hắn dùng cách chế tạo thuốc nổ được người nhà họ Thiện dạy cho phá hủy phân nửa phủ lớn. Khi ấy, nhà họ Thiện đang tổ chức tiệc, vị trí của hắn vừa khéo cho nổ tung được sảnh tiệc. Dù vậy, không ngờ Thiện Chiết Ngọc vẫn còn sống!
Hình Đình thật sự nghĩ không ra, chẳng lẽ cơ thể đã được cải tạo đó của Thiện Chiết Ngọc còn ghê gớm hơn dị nhân như hắn hay sao?
Hình Đình vừa xào rau, vừa hỏi Hà Phục đang ngồi trên sô pha: “Anh không hỏi tại sao tôi bị tên kia bắt cóc à?”
Hà Phục cầm từ nhật báo Trà Thành số mới nhất. Y đọc rất cẩn thận, không bỏ sót dù chỉ là một dòng thông tin cỏn con. Nhật báo Trà Thành có một quy tắc: Những thông tin mới xuất hiện đều được xếp trong những khe trống nhỏ. Đến khi nào toàn bộ sự việc được điều tra rõ ràng, tòa soạn báo mới xếp cho nó một trang báo lớn. Đây thực sự là một quy tắc vô cùng kỳ lạ.
Hà Phục nói mà không ngẩng đầu lên: “Cậu cũng không hỏi tại sao tôi tìm được cậu. Như vậy là huề nhau.”
Hình Đình rất bất đắc dĩ. Đúng là hắn cảm thấy lạ là làm sao Hà Phục tìm được nơi Thiện Chiết Ngọc nhốt hắn.
Nghĩ một hồi, hắn vẫn nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Sau khi trở về, hai người luôn không nói chuyện với nhau. Hình Đình luôn cảm thấy mình nợ Hà Phục điều gì đó, cứ ấm ách trong bụng mãi đến giờ mới nói ra được câu cảm ơn này.
Nhưng Hà Phục lại chẳng bận tâm đến lời hắn nói, y vẫn tiếp tục nghiêm túc đọc báo.
“Bức tranh giết người?” Y khẽ lẩm bẩm. “Ngày hai mươi ba tháng chín, một thi thể phụ nữ được phát hiện tại công viên Bắc Giang. Hiện trường tử vong giống hệt bức tranh thứ ba, bức Mùa Thu, của bộ tranh “Mỹ Nhân Địa Ngục” tại tiệm Năm Tháng…”
Lời còn chưa dứt, Hình Đình đang nấu bữa tối trong bếp lao ra, cầm sạn xào rau hỏi: “Anh vừa nói gì cơ?”
“Bức tranh giết người.” Hà Phục vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đọc báo khi nãy, trên gương mặt là nụ cười mỉm, “Từ bao giờ mà cậu lại hứng thú với tin tức vậy?”
Hình Đình lắc đầu, nói: “Không phải câu đó, câu sau cơ.”
“Tiệm Năm Tháng…” Hà Phục nhắc lại.
Hình Đình vô cùng kích động. Hắn cướp lấy tờ báo trong tay y, nhìn vào khe trống nhỏ ở giữa tờ báo, tại đó có một dòng tin ngắn ngủn.
“Thật sự là tiệm Năm Tháng!” Hình Đình giật mình, “Chẳng lẽ thực sự có yêu quái trong tranh?”
Hà Phục nghi hoặc liếc nhìn Hình Đình: “Cậu tới tiệm Năm Tháng lúc nào, hay lại ngứa tay rồi?”
Chuyện Hình Đình là trộm chỉ có một mình Hà Phục biết. Sau chuyện ngọc bội mặt người, hắn thề sẽ rửa tay chậu vàng, không bao giờ làm loại chuyện đó nữa, lâu nay luôn ngoan ngoãn làm đầu bếp trong tiệm cá Số 7, ngày ngày phụ trách đi chợ nấu cơm quét dọn phòng ốc, tiện thể chăm mèo.
“Không có chuyện đó đâu, tôi chỉ tò mò về mấy bức tranh đó nên lén lẻn vào triển lãm Địa Ngục để xem thôi.” Dù là một tên trộm, Hình Đình lại rất mê sưu tầm tranh cổ. Mấy hôm trước nghe nói tiệm Năm Tháng mới có đồ về, hắn không kìm được nhân lúc đêm khuya vắng người đột nhập vào đó một phen.
“Cậu vừa bảo yêu quái gì cơ?” Hà Phục hỏi.
Hình Đình cầm tờ báo ngồi xuống sô pha: “Đêm đó tôi lẻn vào tiệm Năm Tháng, vốn chỉ định ngắm mấy bức tranh đó một lần rồi đi luôn. Mấy bức đó là tranh sơn dầu, mỗi bức vẽ cái chết của một cô gái. Đêm hôm khuya khoắt trông cũng hãi lắm.”
“Đột nhiên tôi nghe thấy có giọng phụ nữ khóc trong tiệm Năm Tháng. Ngẩng lên nhìn mấy bức tranh, bốn cô gái ở đó đều đang kêu cứu. Tôi sợ chết khiếp luôn, tưởng mình uống say, cuống cuồng chuồn khỏi đó.”
Hà Phục đang định đặt câu hỏi, cửa tiệm cá Số 7 bỗng nhiên bị đẩy ra.
Dương Minh Trăn mặc cả cây đen rảo bước tiến tới chỗ Hà Phục.
“Có chuyện rồi.”
Hà Phục và Hình Đình cùng nhìn về phía hắn. Dương Minh Trăn tinh mắt, liếc qua đã thấy tờ báo trên tay Hình Đình.
“Xem ra hai người đã biết tin đó rồi.” Thực ra Dương Minh Trăn cũng không muốn tới đây làm phiền Hà Phục. Dù sao vì chuyện quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam mấy hôm trước, sức khỏe Hà Phục còn chưa hồi phục hoàn toàn.
“Đội trưởng Dương, chúng tôi sắp ăn tối rồi, giờ nói về chuyện này chắc không hay đâu?” Hình Đình khó chịu lườm Dương Minh Trăn. Hắn cảm thấy đội trưởng Dương này đã nảy sinh sự ỷ lại đối với Hà Phục, mỗi lần gặp vụ án không phá được liền tìm tới làm phiền y. Nhưng ngẫm lại, chẳng phải chính hắn cũng làm vậy với Hà Phục hay sao?
Khi bị Thiện Chết Ngọc nhốt dưới tầng hầm, chẳng phải chính hắn cũng cầu nguyện Hà Phục sẽ tới cứu mình giống như vậy hay sao. Vì hắn cũng ỷ lại vào dị năng không gì không làm được của Hà Phục giống như Dương Minh Trăn, sự xuất hiện của Hà Phục chẳng khác gì thần tiên cứu khổ cứu nạn. Dù rằng rất có thể một lúc bất chợt nào đó, vị thần tiên này sẽ ăn thịt hắn, hắn vẫn cứ chờ mong.
Sắc mặt Dương Minh Trăn trông khá khó coi. Mấy lần gặp trước, hắn còn tuyên bố sẽ bắt được Hà Phục. Nhưng sau hai vụ án, hắn lại hận không thể ngày ngày tìm tới bàn luận với Hà Phục.
Hà Phục ôm Meo, mỉm cười: “Không sao, vừa hay tôi khá hứng thú với chuyện bức tranh giết người. Nếu đội trưởng Dương không chê, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Chủ nhà đã lên tiếng, Hình Đình đương nhiên không thể đuổi khách, chỉ có thể buồn bực vào bếp.
Không bao lâu sau, đồ ăn đã dọn lên bàn, ba người cùng ngồi xuống.
Hình Đình ngồi bên tay phải Hà Phục, Dương Minh Trăn ngồi bên trái, Meo thì nằm dưới chân Hà Phục tham lam ăn cá khô.
Trên bàn có bốn món thức ăn, một món canh, sắc hương vị đầy đủ, có thể thấy vì chăm sóc Hà Phục, Hình Đình đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Tuy vậy, Hà Phục lại chẳng ăn cơm. Đối với y, một bát cháo trắng đã là đủ. Giờ phút này, có Dương Minh Trăn ở đây, y buộc phải bắt chước người bình thường, mỉm cười cầm đũa gắp cải thìa.
Dương Minh Trăn cảm thấy bầu không khí khá gượng gạo. Hắn liếc nhìn Hình Đình ngồi đối diện mình, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hôm nay đối phương khá hằn học mình. Mấy ngày trước, hắn tìm tới muốn vào thăm Hà Phục, Hình Đình lại chặn hắn bên ngoài cửa, nói: “Hà Phục bị ốm, không tiếp khách.”
Hắn liếc nhìn Hà Phục, dáng vẻ này trông có ốm đau gì đâu? Thực sự vô cùng bình thường luôn ấy, ngoại trừ việc da trắng hơn người bình thường khá nhiều thôi.
“Khụ…” Dương Minh Trăn giả vờ ho một tiếng, chuẩn bị thảo luận, “Có người tới cục cảnh sát báo án, trên cây phong trong công viên Bắc Giang treo xác một cô gái. Theo điều tra sơ bộ, người chết tên là Thu Minh Lộ, hai mươi tư tuổi, chết vì mất máu quá nhiều, vết thương trí mạng nằm ở cổ.”
Nói rồi, hắn dùng tay mổ phỏng động tác cắt cổ, sau đó lại nói tiếp: “Toàn cảnh hiện trông rất giống bức Mùa Thu trong bộ tranh “Mỹ Nhân Địa Ngục”, thế nên chúng tôi đã tới tiệm Năm Tháng tìm gặp Tiêu Giả, chủ của nơi đó.”
“Tiêu Giả nói những bức tranh kia do một người trẻ tuổi đưa tới. Tin đồn rằng những mảng màu đỏ của Mỹ Nhân Địa Ngục là máu đều do hắn bịa đặt, mục đích là thu hút thêm nhiều người tới xem tranh hơn. Sau khi triển lãm Địa Ngục kết thúc, tất cả những người đã vào tiệm xem tranh đều phải trả phí, vậy nên hắn đã kiếm được không ít tiền.”
Dương Minh Trăn hít sâu một hơi, nói tiếp: “Tôi đã cho pháp y kiểm tra bức tranh đó, những phần màu đỏ thực sự là máu.”
Hình Đình kinh hãi kêu lên: “Vậy chứng tỏ sau khi giết người, họa sĩ đã dùng máu để vẽ tranh?”
Hà Phục không nói gì, y vẫn luôn là một người nghe rất thành thật.
Dương Minh Trăn lấy một tập tài liệu trong túi áo ra. Trong chiếc túi giấy là ảnh chụp mới rửa, có ảnh chụp Thu Minh Lộ và bức tranh Mùa Thu, hắn trải hết ảnh ra bàn.
Hình Đình đứng dậy, cầm ảnh chụp bức tranh mùa thu lên, so sánh với ảnh chụp Thu Minh Lộ: “Chọn góc khéo thật đấy, cảm giác cứ như họa sĩ dựa theo Thu Minh Lộ để vẽ vậy.”
“Cậu nhận xét đúng đấy. Chúng tôi đã cố tình chọn chỗ, chụp một bức có góc độ giống với bức tranh mùa thu tại hiện trường Thu Minh Lộ tử vong.” Dương Minh Trăn nói, “Trên tảng đá đứng chụp ảnh, chúng tôi phát hiện màu vẽ.”
Dương Minh Trăn lấy một bức ảnh đen trắng khác ra. Đó là một tảng đá tại công viên Bắc Giang, trên tảng đá có vài nét vẽ hỗn loạn như bị người ta vẽ bừa lên.
“Sau khi giết người, họa sĩ vẽ tranh ngay tại hiện trường bằng máu tươi để có được hiệu quả chân thật nhất?” Da đầu Hình Đình giần giật. Hồi trước, khi bị nhốt trong địa ngục nhà họ Thiện, bọn họ muốn bồi dưỡng ra người xuất sắc nhất nên cũng yêu cầu bọn hắn học rất nhiều thứ, bao gồm cả vẽ tranh.
“Không đúng.” Hà Phục bỗng lên tiếng. Y cầm ảnh chụp Thu Minh Lộ lên, nói, “Thu Minh Lộ chết sau khi bức tranh này được vẽ.”
Hình Đình quay sang nhìn y, “Sao lại thế? Tôi cảm giác khi tranh được vẽ, có lẽ Thu Minh Lộ vẫn chưa chết đâu. Anh nhìn mà xem, chẳng phải bức tranh này vẽ lại cảnh cô gái đang giãy giụa à? Tôi đã nhìn thấy cả bốn bức tranh rồi, những cô gái trong mỗi bức tranh đều chưa chết, họ vẫn đang giãy giụa. Chắc chắn họa sĩ đã ở bên cạnh họ trong lúc vẽ.”
“Thời gian không khớp.” Hà Phục nói. “Màu vẽ trên tảng đá đã khô rồi, hơn nữa bốn bức tranh cũng được triển lãm trong tiệm từ vài ngày trước. Cậu nhìn bức ảnh Thu Minh Lộ này mà xem, xác cô ta vẫn còn rất tươi.”
Nghe thấy cách hình dung “tươi” này của Hà Phục, dạ dày Dương Minh Trăn bỗng quặn lên, hắn nói: “Pháp y Úc đã khám nghiệm thi thể Thu Minh Lộ. Thu Minh Lộ tử vong vào rạng sáng ngày hai mươi ba tháng chín.”
Hình Đình kinh ngạc, “Không thể nào, nếu Thu Minh Lộ chết sau khi bức tranh được vẽ, vậy thì bức tranh không thể thật đến vậy. Tôi có một dự cảm, tay họa sĩ kia chắc chắn đã vẽ bức tranh này khi giết giết người. Thế nên Thu Minh Lộ không thể chết sau khi bức tranh hoàn thành được.”
Dương Minh Trăn trầm giọng nói: “Phá án không thể dựa vào cảm giác, phải dùng bằng chứng.”
Hà Phục cầm bức ảnh chụp tranh mùa thu, nheo mắt nhìn.
“Liệu có khả năng rằng không chỉ có một mình Thu Minh Lộ chết không.”
Nghe vậy, Hình Đình và Dương Minh Trăn tròn mắt nhìn Hà Phục, “Hai người bị giết?”
Hà Phục nhếch môi cười: “Tôi cũng đâu có nói vậy. Có lẽ không chỉ có họa sĩ giết người.”
“Chẳng phải Tiêu Giả nói màu đỏ trên tranh vẽ là máu người đều là chuyện hắn bịa ra, mục đích chỉ nhằm thu hút nhiều khách đến xem tranh hơn. Vì họa sĩ vẽ ra Mỹ Nhân Địa Ngục không nổi tiếng, chưa biết chừng vì muốn đánh bóng danh tiếng cho tranh, bọn họ mới cố tình giết người. Thế nhưng họ không biết rằng cô gái trong tranh đã chết thật…”
Hình Đình đáp trả ngay: “Không thể nào, Biểu Chi không phải loại người đó.”
“Sao cậu biết tên tự của Tiêu Giả là Biểu Chi?” Dương Minh Trăn lập tức tóm được manh mối, “Cậu quen chủ tiệm Năm Tháng?”
Hình Đình lộ rõ vẻ khó xử. Hắn không muốn khai chuyện mình từng đi lừa đảo cho Dương Minh Trăn biết, nhỡ bị đối phương phát hiện hồi trước mình là một tên trộm, Hình Đình rất có thể sẽ bị bắt về cục cảnh sát. Nhưng với tình hình hiện tại, nếu không khai, có lẽ hắn sẽ gieo nghi ngờ vào lòng Dương Minh Trăn.
“Tôi… tôi là thầy của Tiêu Giả.” Hình Đình nói.
“Hửm?” Dương Minh Trăn và Hà Phục nhìn hắn.
“Trước kia, vì kiếm tiền, tôi vờ như rất thông thạo, dẫn Tiêu Giả vào giới chơi đồ cổ. Hắn trở thành chủ của tiệm Năm Tháng cũng là vì tôi đề nghị hắn mở tiệm đồ sưu tầm này.” Hình Đình nói rất chắc chắn, “Tôi dám khẳng định hắn bị oan. Hắn không liên quan gì đến bức tranh này.”
Dương Minh Trăn lại hỏi: “Có chứng cứ gì không?”
“Tiêu Giả chính là một tên quê mùa. Dù thời gian đã trôi qua lâu như thế, cái đầu đất đó của hắn cũng chẳng nghĩ ra nổi chuyện này đâu.” Hình Đình vẫn khẳng định chắc nịch rằng người học trò tên Biểu Chi của mình sẽ không gây ra chuyện táng tận lương tâm như thế.
“Vẫn là không có chứng cứ.” Dương Minh Trăn gom hết những bức ảnh trên bàn lại, cất vào túi, “Xem ra tôi vẫn phải tới chào hỏi vị chủ tiệm kia rồi.”
Hà Phục nhắc nhở: “Tốt nhất cậu nên đưa bốn bức tranh đó về cục cảnh sát.”
Dương Minh Trăn hỏi: “Tại sao?”
“Mỹ Nhân Địa Ngục có tổng cộng bốn bức. Giả sử thật sự có người muốn quảng cáo bốn bức tranh này, vậy kẻ đó chắc chắn sẽ cố hết sức làm to chuyện này. Hiện giờ, bức Mùa Thu đã chết một người, còn ba bức nữa.” Hà Phục nói, “Đây chỉ là một giả thuyết của tôi thôi, chưa chắc kẻ đó đã giết bốn người.”
Dương Minh Trăn lập tức truy hỏi: “Liệu có phải do dị nhân gây ra không?”
Hà Phục đưa mắt nhìn hắn, lắc đầu, lười nói thêm. Tiện thể, y ăn nốt chỗ cơm trong bát.
“Tôi mệt rồi. Nếu đội trưởng Dương không ăn cơm, tôi cũng không tiếp khách nữa đâu.”
Thấy Hà Phục đi về phòng, Dương Minh Trăn hết cách, chỉ có thể ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cơm, vừa ăn vừa cảm thán: “Tính ra cậu nấu ngon đấy chứ.”
Hình Đình buồn bực thở hắt một hơi, “Tay nghề của tôi đương nhiên là ngon rồi. Ăn nhanh rồi về đi, tôi còn phải dọn nữa.”
“Này nhé, sao cậu hằn học tôi thế?” Dương Minh Trăn cũng tức, “Chẳng phải chỉ ăn của cậu vài miếng cơm thôi à.”
“Vậy tôi có cần phải cảm ơn lời khen của anh, mời anh đến ăn thêm vài bữa nữa không?” Hình Đình cố tình trả treo hắn.
“Thôi khỏi, tôi biết cậu không muốn cho tôi tới đây.” Dương Minh Trăn đứng dậy, bước đến bên cạnh Hình Đình, hạ giọng: “Tôi đã điều tra thân phận cậu từ lâu rồi. Nhưng cậu yên tâm, chỉ cần cậu không phạm tội, tôi sẽ không bắt cậu.”
Tảng đá lơ lửng trong lòng Hình Đình rốt cuộc cũng rơi xuống. Dẫu sao hắn cũng là một tên trộm, đâu thể nào không sợ khi thấy cảnh sát.
Dương Minh Trăn thuận tay cầm một quả táo trên bàn, cười tủm tỉm rời khỏi tiệm cá Số 7.
Chủ tơ hai người này đến là thú vị, một người là cảnh sát giả, một người lại là trộm thật.
Xem ra sau này hắn còn phải tới đây thêm vài lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT