Dương Minh Trăn đang làm một thí nghiệm. Hắn nhờ Thôi Lương bắt hai con bọ ngựa về cho mình, lại lấy một chậu nước, dìm bụng hai con bọ ngựa xuống nước. Chỉ chốc lát sau, giun bờm ngựa đen thui đã chui ra từ hậu môn bọ ngựa. Loại giun đó cứ lúc nhúc trông cực kỳ gớm. Dương Minh Trăn nhìn từng con giun chui ra khỏi cơ thể bọ ngựa, cuối cùng bọ ngựa chết.
“Đây là giun bờm ngựa?”
Chẳng biết pháp y Úc Thung đã đến từ lúc nào, trông thấy thí nghiệm thú vị của Dương Minh Trăn, anh ta ghé tới, hỏi chuyện: “Giun bờm ngựa có thể sống trong nước. Chiều dài của có thể đạt từ 300 đến 1000mm, hình dạng giống như sợi dây. Sao bỗng nhiên cảnh sát Dương lại muốn làm thí nghiệm này?”
Dương Minh Trăn đăm chiêu nhìn con bọ ngựa đã chết, đầu vẫn nghĩ mãi về chuyện Hà Phục nói với mình hôm qua. Hắn hỏi: “Giun bờm ngựa chui vào ký sinh trong cơ thể bọ ngựa, bọ ngựa sẽ tìm nước uống rồi chết đuối. Vậy liệu có thể nào cơ thể Tiết Lệnh Thăng và Tề Thần cũng bị giun bờm ngựa xâm nhập nên mới muốn uống nước liên tục rồi chết đuối không?”
Đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng viền mỏng của Úc Thung chớt sáng rỡ như vừa phát hiện được điều rất thú vị, anh ta nói: “Ý tưởng này của cảnh sát Dương thật độc đáo. Đúng là giun bờm ngựa có thể ký sinh trong cơ thể người, còn chuyện nó có thể hại chết hai người đàn ông trưởng thành không thì tôi thí nghiệm bao giờ.”
Nói rồi, anh ta lại hỏi tiếp: “Tôi có thể hỏi cảnh sát Dương chút không, sao anh lại nghĩ đến giun bờm ngựa? Là nhờ người bạn đặc biệt kia sao?”
Úc Thung hào hứng lắm rồi. Từ lâu, anh ta đã nghe nói Dương Minh Trăn có một người bạn, chuyện ma quái ở phủ họ Trương lần trước cũng chính là người bạn này hỗ trợ phá án. Anh ta nằm mơ cũng không ngờ được sẽ có ngày mình được nhìn thấy quái vật còn sống. Hơn nữa, quái vật Ảnh Ngư kia còn đang bị nhốt trong phòng giam trọng phạm của Trà Thành. Ngày đầu tiên Ảnh Ngư bị nhốt vào đó, anh ta đã tới xem. Nếu không vì Ảnh Ngư còn sống, có lẽ dao phẫu thuật trong tay anh ta đã mổ phanh cơ thể tên đó ra để khám nghiệm kỹ càng một phen.
Dương Minh Trăn nhìn vẻ mặt hưng phấn của Úc Thung thì bất đắc dĩ day huyệt thái dương, “Đúng là anh ta.”
“Người bị giun bờm ngựa ký sinh cùng lắm chỉ bị nhiễm trùng đường ruột hoặc bàng quang. Dù sao chiều dài của giun bờm ngựa cũng chỉ vài centimet thôi mà.” Úc Thung nghiêm túc phân tích, “Theo logic của người bạn kia của anh, khống chế được hai người đàn ông trưởng thành uống nước đến chết có lẽ không phải giun bờm ngựa mà là biến dị.”
“Biến dị?” Dương Minh Trăn sửng sốt.
Úc Thung chợt nghĩ đến một chuyện, “Đội trưởng Dương còn nhớ vụ án xương trắng ở vườn Hứa không? Nơi đó chỉ còn những bộ xương, đáng ra xương sẽ không cần ăn uống, nhưng củi cháy trong phòng bếp của bọn họ lại cho chúng ta biết rằng có người nấu cơm sắc thuốc. Thứ thuốc kia tôi cũng đã kiểm tra tỉ mỉ, trong đó là tim người.”
Nghe đến vụ án xương trắng ở vườn Hứa, Dương Minh Trăn lại thấy buồn nôn. Hình ảnh những bộ xương trắng ăn thịt người một lần nữa hiện lên trong đầu hắn.
“Tôi đã khám nghiệm những bộ xương các anh mang từ vườn Hứa về, phát hiện ra rằng bọn họ đã nhiễm phải một thứ gì đó từ lâu. Thứ kia khiến họ lão hóa nhanh đến mức cuối cùng cơ thể chỉ còn da bọc xương nhưng nó tồn tại trong người, khiến họ vẫn ăn uống như người sống. Để điều tra xem rốt cuộc họ nhiễm phải thứ gì, tôi đã tới vườn Hứa một chuyến.”
Úc Thung đưa tay đẩy kính trên mũi một chút, “Nước ở vườn Hứa có vấn đề. Không một loài động thực vật nào sống được dưới nước vì trong đó có một loại sinh vật không xác định. Bọn chúng sống bám vào cơ thể người và khống chế họ giống như ký sinh trùng. Một số con ký sinh trưởng thành có chỉ số thông minh tương đương với một đứa trẻ…”
“Khoan đã, nếu nguồn nước đó có vấn đề, tại sao người ở vườn Hứa vẫn dùng? Đáng ra bọn họ phải thấy được ký sinh trùng trong nước chứ?” Dương Minh Trăn nói, “Trừ khi loài ký sinh kia hoàn toàn trong suốt. Nhưng nếu chúng trong suốt thì cậu nhìn thấy kiểu gì?”
“Ban đầu tôi cũng không biết đâu, mãi đến khi bút máy của tôi bị chảy mực vào trong nước, khi đó tôi mới thấy trong chậu đầy ký sinh trùng lúc nhúc.” Nhớ đến hình ảnh đó, Úc Thung cau mày, “Đúng là khó tin, không ngờ lại có loài sinh vật kỳ lạ đến thế.”
Nghe xong, Dương Minh Trăn cảm tưởng mình không cầm nổi cốc nước trên tay nữa. Hắn dè dặt đặt cốc nước xuống bàn, lại nghe Úc Thung vui vẻ nói: “Tôi cảm thấy đây là một phát hiện vô cùng vĩ đại. Chắc chắn Trà Thành có rất nhiều sinh vật ngoại lai giống như thế. Chỉ số thông minh của chúng có lẽ còn cao hơn cả con người. Chưa biết chừng một ngày không xa, những sinh vật đó sẽ hoàn toàn thao túng thân xác con người.”
Nghe thấy thế, Dương Minh Trăn hung hăng đập bàn: “Vớ vẩn! Tôi chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra! Tôi sẽ ngăn cản, sẽ tìm ra thứ gớm ghiếc đó và xử lý cả mẻ! Thế giới của con người sao có thể dễ dàng để cho lũ sâu bọ tác oai tác quái!”
Úc Thung tươi cười cầm chiếc bút của Dương Minh Trăn lên, nhẹ nhàng nhấc con giun bờm ngựa trong chậu nước lên. Con giun bờm ngựa dài thượt ngọ nguậy thân mình trên ngòi bút máy.
“Đội trưởng Dương, nếu anh cũng không giết được loài ký sinh trùng bất tử đáng sợ đó thì anh sẽ làm gì?” Úc Thung bâng quơ hỏi một câu rồi thả chiếc bút vào trong chậu nước. Giọt mực trào ra, nở rộ thành một đóa hoa nhỏ màu đen trong chậu.
Tiệm cá Số 7 vô cùng yên ắng, mèo đen đi qua đi lại bên dưới bể cá, đôi mắt mắt nó thỉnh thoảng lại liếc nhìn sáu con cá trong bể một cái.
Nó đã ăn cháo trắng mấy ngày liền rồi, thật sự đói đến không chịu nổi. Nếu có thể nhảy vào bể cá, chắc chắn nó sẽ chén sạch mấy con cá kia ngay, chỉ chừa lại bộ xương thôi.
Hà Phục đang ngủ trên ghế sô pha bỗng vươn tay ra, ngón tay trắng nõn chỉ về phía con mèo đen. Mèo lập tức ngoan ngoãn ngồi yên nhìn Hà Phục, “Meow.”
“Ta biết mi đói, nhưng cậu ấy vẫn chưa về.” Hà Phục miễn cưỡng nhổm dậy, chìa tay phải về phía mèo đen. Sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay y phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt. Thấy thế, mèo đen lập tức lùi về phía sau.
Hà Phục khẽ nói: “Đừng sợ, ta chỉ muốn bế mi ra ngoài phơi nắng thôi.”
Đúng lúc này, chiếc chuông gió treo ở cửa tiệm cá Số 7 chợt kêu leng keng. Mèo đen lách mình dưới chân y, chạy thẳng ra cửa.
Cửa mở, một người đàn ông cao to xuất hiện trước mặt Hà Phục.
“Chào buổi chiều cảnh sát Dương.” Y vẫn chào hỏi nhã nhặn như mọi khi.
Dương Minh Trăn lại chẳng mấy vui vẻ. Hắn bước nhanh về phía Hà Phục, đặt tập hồ sơ đang cầm xuống bàn.
“Tôi ở cục cảnh sát điều tra xem rốt cuộc Tiết Lệnh Thăng và Tề Thần có mối liên hệ gì với nhau suốt một ngày trời cũng chỉ tìm ra được chừng ấy.” Dương Minh Trăn nói.
Hà Phục cầm tập hồ sơ, ngồi tựa người xuống ghế sô pha, khóe miệng hơi nhếch lên, tổng kết lại nội dung bên trong, “Tiết Lệnh Thăng và Tề Thần đều là người của nhà hàng Tề Thiên. Tề Thần là cấp trên của Tiết Lệnh Thăng nhưng Tiết Lệnh Thăng lại không thuộc phạm vi quản lý của Tề Thần. Tháng chín năm nay, sếp chính của nhà hàng Tề Thiên đổ bệnh, khi tiếp quản vị trí quản lý, Tề Thần đã nảy sinh mâu thuẫn với Tiết Lệnh Thăng.”
Dương Minh Trăn đau đầu day huyệt thái dương: “Tiết Lệnh Thăng là một người vô cùng kiệm lời. Bình thường, ngoại trừ tính toán sổ sách trong nhà hàng Tề Thiên, anh ta chỉ ru rú trong nhà. Tuy Tề Thần mắc bệnh khó nói nhưng lại là một kẻ vô cùng trăng hoa. Hai người họ rất ít khi tiếp xúc với nhau, lần duy nhất chính là vụ cãi vã kia.”
“Sau chuyện đó, hai người lần lượt tử vong.” Dương Minh Trăn tiếp tục nói, “Chắc không phải Tề Thần giết Tiết Lệnh Thăng xong tự sát đâu nhỉ?”
Hà Phục cầm tập hồ sơ xem đi xem lại vài lượt rồi hỏi: “Tại sao cảnh sát Dương lại cho rằng Tề Thần giết Tiết Lệnh Thăng?”
Dương Minh Trăn đáp: “Vì tôi thật sự không tin chuyện anh nói. Cái gì mà giun bờm ngựa giết người, rối gỗ khống chế, toàn vớ va vớ vẩn. Thế nên tôi quyết định điều tra từ mối quan hệ giữa hai người này.”
“Vậy tại sao anh lại đưa ra kết luận rằng Tề Thần phải giết chết một nhân viên kế toán không hề có sức uy hiếp đối với mình như vậy?” Hà Phục giơ tập hồ sơ lên, hỏi Dương Minh Trăn, “Có phải trong này thiếu một trang, đội trưởng Dương giấu manh mối quan trọng gì đi rồi?”
Bởi vì chắc chắn trang bị thiếu ghi lại chuyện Tề Thần gây bất lợi cho Tiết Lệnh Thăng thế nên Dương Minh Trăn mới có thể một mực chắc chắn là Tề Thần hại chết Tiết Lệnh Thăng.
“Xem ra đội trưởng Dương vẫn không chịu tin tôi.” Hà Phục nói với vẻ khá buồn bã, “Nếu đã không tin tôi, vậy cậu đem những thứ này đi đi. Một mình tôi cũng tìm được Hình Đình.”
Cuối cùng Dương Minh Trăn vẫn không kìm được, phải nói: “Tề Thần đã từng chi một số tiền lớn mua một cô dâu rối gỗ. Nhưng tôi đã kiểm tra phòng anh ta rất kỹ càng, hoàn toàn không thấy cô dâu rối gỗ kia. Thậm chí cả ở nhà Tiết Lệnh Thăng cũng không thấy.”
“Nếu thật sự đúng như chuyện anh nói, vậy thì phải có một người phụ nữ đứng giữa hai người họ. Bởi vì nguyên nhân cuộc cãi vã của họ là về một người phụ nữ.”
Ánh nhìn của Hà Phục dừng lại tại dòng chữ “Nhân viên nhà hàng Tề Thiên từng nghe thấy rất rõ rằng hai người Tiết – Tề cãi nhau trong phòng làm việc: Đó là vợ tôi, không phải vợ anh” trên tập tài liệu.
Nhưng người của nhà hàng Tề Thiên đều biết hai người Tiết – Tề đều là đàn ông độc thân lâu năm, đến cả bạn khác giới còn chẳng có, huống hồ là vợ.
Vậy nên bọn họ chỉ coi cuộc cãi vã đó như một trò đùa.
Hà Phục mỉm cười, nhìn Dương Minh Trăn, “Xem ra đội trưởng Dương đã tin rằng rối gỗ biến thành phụ nữ, mê hoặc hai người Tiết – Tề rồi.”
Dương Minh Trăn không phủ nhận. Ban đầu, hắn hoàn toàn không tin những chuyện ma quái đó, thế nhưng đến hiện tại, hắn đã buộc phải tin.
Hắn tỉ mỉ điều tra hai người Tiết – Tề nhiều lần, không phát hiện dấu vết của bất kỳ người phụ nữ nào. Thế nhưng dựa theo bát đũa trong nhà bọn họ, thực sự đã có người thứ hai, thậm chí là thứ ba, xuất hiện.
Như một gia đình ba người hạnh phúc ngày ngày cùng nhau ăn cơm, đi ngủ.
Dương Minh Trăn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Có khi nào bọn họ bị bệnh thần kinh, tưởng tượng ra rằng mình có vợ con không?”
Hà Phục lắc đầy: “Không. Hôm trước, tôi đã hỏi bồi bàn của quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam. Cậu ta nói với tôi rằng Tiết Lệnh Thăng và Tề Thần từng ngồi ở bàn tình nhân “mũ lam” với người phụ nữ trông giống hệt nhau.”
Dương Minh Trăn hỏi: “Sao anh dám chắc những gì tên đó nói với anh đều là thật?”
“Đương nhiên là thật.” Khi mạng sống của một người bị đe dọa, những gì người đó nói ra sao có thể không đúng sự thật. Hà Phục nhìn lòng bàn tay mình, thầm nghĩ bồi bàn kia có chết cũng không đáng tiếc.
Nghe vậy, Dương Minh Trăn đứng dậy muốn rời đi.
Hà Phục hỏi: “Cậu đi đâu?”
“Đến quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam bắt người chứ còn gì nữa. Thay vì ngồi đây đoán già đoán non, tới thẳng đó bắt người về thẩm vấn còn hơn.” Dương Minh Trăn là một người có mạch tư duy thẳng đuồn đuột.
“Chẳng trách cậu vẫn mãi chỉ là một đội trưởng trong cục cảnh sát. Rõ là đần.” Hà Phục lắc đầu cảm thán. “Nếu không vì hồi trước cậu có công trong cuộc vây bắt quái vật, sợ là cậu còn chẳng lên nổi đội trưởng ấy chứ.”
Một câu nói chọc thẳng vào chỗ đau của Dương Minh Trăn, hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Hà Phục. Hà Phục ôm mèo đen lười biếng ngả người ra ghế sô pha. Nhìn nụ cười tủm tỉm của Hà Phục, hắn chợt nghĩ đến câu Úc Thung từng nói. Trà Thành bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều sinh vật ngoại lai. Chỉ số thông minh của chúng có lẽ còn cao hơn cả con người. Chưa biết chừng một ngày không xa, những sinh vật đó sẽ hoàn toàn thao túng thân xác con người.
Trong một khoảnh khắc, Dương Minh Trăn cảm thấy Hà Phục hay cười trước mặt hắn chính là sinh vật ngoại lai có chỉ số thông minh cao, thậm chí còn làm được rất nhiều việc người bình thường không thể làm.
“Anh là dị nhân phải không?” Lúc thốt ra câu hỏi này, tay phải hắn đã lần tới cây súng đeo bên hông, “Hoặc là nói, sau khi Hà Phục chết, anh đã chiếm xác Hà Phục, thay anh ấy sống tiếp. Rốt cuộc mục đích của anh là gì?”
Hà Phục nhìn động tác của hắn, nhếch môi cười: “Tôi là dị nhân. Vậy cậu còn cảm thấy súng có tác dụng với tôi sao?”
Dương Minh Trăn không trả lời.
“Mục đích của tôi rất đơn giản, điều tra chân tướng cái chết của Hà Phục.”
Dương Minh Trăn kinh ngạc nhìn y: “Không phải anh ấy bị quái vật cắn chết sao?”
“Không phải.” Hà Phục nói. “Thực ra sau khi cậu nổ súng, anh ta vẫn chưa chết mà rơi xuống vực, gặp tôi. Anh ta nói với tôi rằng hôm đó không chỉ có một mình cậu nổ súng.”
“Hôm đó, ngoài tôi ra, còn có người khác nổ súng?” Dương Minh Trăn hỏi. “Không thể nào, đội bọn tôi khi đó đã chết hết, chỉ còn tôi và anh ấy thôi. Tôi sợ anh ấy biến thành quái vật rồi sẽ tấn công tôi, vì giữ mạng, tôi buộc phải bắn chết anh ấy.”
Hà Phục khẳng định cực kỳ chắc chắn: “Anh ta khác với các cậu, anh ta là dị nhân. Chẳng qua anh ta muốn làm người tốt nên mới che giấu sức mạnh của mình, làm việc trong cục cảnh sát các cậu thôi.”
“Anh bảo đội trưởng là dị nhân?” Nhiều năm trôi qua, cuối cùng Dương Minh Trăn cũng gọi lại tiếng “đội trưởng” này. Hắn vẫn luôn tôn kính Hà Phục đã chết, vậy nên khi Hà Phục giả xuất hiện, hắn chỉ muốn giết chết kẻ giả mạo kia. Thế nhưng bây giờ Hà Phục giả lại nói với hắn rằng Hà Phục đã chết cũng là dị nhân…
“Phải, năng lực của anh ta là nói chuyện với người chết, tuy rằng vẫn có hạn chế. Vậy nên hiệu suất phá án của cục cảnh sát các cậu cao đều là vì anh ta có thể nói chuyện với người chết.”
Dương Minh Trăn hỏi, “Vậy nên phát đạn bắn chết anh ấy năm đó có lẽ không phải từ khẩu súng trong tay tôi mà có khả năng là người khác?”
“Kỳ thực, anh ta không hề trách cậu. Trong thời khắc nguy hiểm, cậu lựa chọn bảo vệ bản thân, anh ta có thể hiểu.” Hà Phục nói.
“Nếu Hà Phục là tên anh ấy, vậy anh tên là gì?” Dương Minh Trăn vẫn luôn tò mò về thân phận thật của người giả danh Hà Phục vì y thực sự quá thần bí.
“Tôi không biết. Hôm gặp Hà Phục, tôi đã mất trí nhớ. Sau khi anh ta chết, tôi trở thành Hà Phục.”
Dương Minh Trăn im lặng. Một kẻ không rõ lai lịch mạo danh Hà Phục xuất hiện tại cục cảnh sát chỉ để điều tra chân tướng cái chết của Hà Phục nhưng vì sợ hãi, hắn lại một lần nữa nổ súng vào Hà Phục…
“Cậu đừng áy náy vì chuyện đó. Nếu lúc đó đổi thành tôi thấy một người đã chết còn sống lại và xuất hiện trước mặt mình, có lẽ tôi cũng sẽ nổ súng bắn chết người đó.”
Hà Phục đang an ủi hắn ư? Dương Minh Trăn cười chua chát, “Anh nghĩ thoáng quá nhỉ.”
Hà Phục cười hiền hòa vuốt lông con mèo đen đang ôm trong lòng, y thản nhiên nói: “Buộc phải vậy thôi. Cuộc đời tôi rất dài, số lần chết đi cũng rất nhiều. Nếu mỗi lần như vậy đều nghĩ không thông thì tôi đã tự khiến bản thân chết vì uất ức rồi.”
Một câu đùa nhẹ bẫng nhưng Dương Minh Trăn lại không cười nổi.
Nếu sinh mệnh của một người quá dài, phải trải qua quá nhiều lần tử vong, vậy người đó có còn sợ cái chết nữa không?
Lúc trước, khi đối diện với nòng súng của hắn, y có từng sợ hãi không?
Viên đạn găm vào ngực y, vết sẹo khó lòng nào xóa mờ có còn không?
Có vô số điều Dương Minh Trăn không thể hỏi. Nói ra, dường như rất giống làm bộ làm tịch, huống hồ hắn còn là một thằng đực rựa.
Hắn đứng dậy, vỗ vai Hà Phục: “Nếu anh giúp đội trưởng Hà, vậy tôi giúp anh tìm lại trí nhớ.”
Nói xong, Dương Minh Trăn rời khỏi tiệm cá Số 7.
Đêm rất tĩnh lặng, đèn đường kéo cái bóng hắn dài lê thê…
Đêm nay cực kỳ giống cái đêm hắn giết Hà Phục lần đầu tiên. Hắn trở về nhà một mình. Khi đã về đến nhà rồi, cuối cùng hắn không kìm được nữa mà bật khóc nức nở.
Hắn giết chết người đội trưởng hắn kính nể nhất, nguyên nhân là bởi sự nhát gan của hắn.
“Đội trưởng, xin lỗi, thực sự xin lỗi…”
“Sau này em sẽ không bao giờ nhát gan vậy nữa.”
Và…
Hà Phục, xin lỗi.
Trong tiệm cá Số 7, sau khi Dương Minh Trăn rời đi, Hà Phục đặt tay phải lên vị trí viên đạn của Dương Minh Trăn bắn trúng khi trước.
Y có thể chết đi sống lại nhiều lần, chẳng qua nỗi đau trên người y lớn gấp đôi người thường.
Vậy nên đó giờ y luôn sợ chết. Đối với y, chết thật sự rất đau.
Viên đạn kia đến giờ vẫn nằm trong ngực y, không thể lấy ra.
Y hít vào một hơi: “Meo, đừng sợ. Hình Đình sẽ sớm trở về thôi.”
Mèo thè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lên tay trái của y, “Meow.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT