Khi đám Hà Phục và Dương Minh Trăn tới được thôn Đồng Hổ, thời gian đã đến chập chiều. Bọn họ đứng ở cửa thôn, nhìn khung cảnh tan hoang trước mắt. Hai mươi năm đã trôi qua, thế ngoại đào nguyên khi xưa đã biến thành phế tích hoang tàn, vắng vẻ, ngay cả chim muông tôm cá cũng tứ tán gần hết.
Ở một nơi như thế này vẫn còn người sinh sống sao? – Dương Minh Trăn thầm nghĩ – Kể cả kẻ bắt cóc Trương Tố Như thoát được vụ sạt lở, sao gã có thể một mình sinh tồn ở nơi như thế này?
“Đội trưởng, đường vào thôn Đồng Hổ đã bị một tảng đá lớn chặn kín.” Cảnh sát Thôi Lương đi trước dò đường quay về báo cáo, “Khó để chúng ta đi qua lắm.”
Dương Minh Trăn nhìn về phía con đường đó, quả nhiên có một tảng đá rất lớn chặn mất đường đi của bọn họ. Hắn nhìn tốp cảnh sát mình dẫn đi cùng, số lượng người không quá nhiều, chỉ có Thôi Lương và hai anh em họ Thân, thêm hắn và Hà Phục, tổng cộng chỉ năm người. Tảng đá kia rất lớn, giống như một cánh cửa đá tự nhiên đứng sừng sững tại đó.
Dương Minh Trăn đưa mắt nhìn Hà Phục theo bản năng. Liệu tên yêu quái này có bản lĩnh thông thiên giúp bọn họ dời được tảng đá kia đi không?
Hà Phục cười nhạt: “Cảnh sát Dương, sức tôi không lớn như cậu tưởng đâu.”
Tên này biết thuật đọc tâm à? Dương Minh Trăn nghĩ vậy rồi quay sang hỏi Thôi Lương: “Ngoại trừ con đường này, chúng ta còn đường nào khác không?”
Thôi Lương đau khổ lắc đầu. Khi nãy, cậu ta đã quan sát rất kỹ, con đường này chính là đường duy nhất để vào thôn Đồng Hổ. Nhưng dù năm người họ có hợp sức thì cũng không đẩy nổi tảng đá kia đi. Nó nằm đó, hệt như có người đang cố tình gây khó dễ.
“Nếu tảng đá kia luôn nằm đó thì gã đàn ông kia sao có thể ra vào?” Dương Minh Trăn không tài nào hiểu nổi. Chẳng lẽ gã đàn ông bí ẩn đó thật sự có thể tùy ý ra vào nơi này như một cơn gió?
Hà Phục không nói tiếng nào, chỉ đi về phía tảng đá. Giây tiếp theo, y trèo lên trên tảng đá, nhảy vượt qua bên kia trước ánh nhìn của tất cả những người còn lại.
Dương Minh Trăn hét lớn: “Ê, anh không chờ tôi à?”
Hà Phục nói vọng sang từ phía bên kia tảng đá: “Tôi có thể chờ cậu nhưng Trương Quan Hà không chờ được.”
Người kia hao tâm tổn sức chờ đến đêm mới bắt Trương Quan Hà đi, hiện giờ chắc chắn ông ta đã lành ít dữ nhiều. Y phải nhanh chóng tìm ra ông ta, nếu không, Hình Đình bại lộ trước mặt ông ta sẽ rất phiền.
Dương Minh Trăn cố gắng trèo lên tảng đá. Ban nãy, hắn thấy Hà Phục vượt qua rất dễ dàng, tưởng rằng bản thân cũng làm được. Ai ngờ thực tế lại khó đến vậy, tay hắn bị góc sắc của đá cứa một đường sâu hoắm. Hắn cắn răng trèo qua tảng đá, vừa đứng vững sau khi nhảy xuống, hắn thoáng thấy bộ đồ trắng của Hà Phục đã sắp biến mất khỏi tầm mắt.
“Chờ tôi với!” Dương Minh Trăn bỏ lại cấp dưới của mình, nhanh chóng chạy theo Hà Phục. Hắn nhất định phải tóm được bí mật của đối phương, phải đuổi kịp y bằng mọi giá.
Khi Thôi Lương và hai anh em họ Thân trèo qua tảng đá lớn, Dương Minh Trăn và Hà Phục đã đi mất dạng. Tuy trên tay bọn họ có bản đồ thôn Đồng Hổ nhưng thôn Đồng Hổ trước mắt và thôn Đồng Hổ trong bản đồ tuyệt nhiên không giống nhau.
Hai anh em họ Thân nhìn nhau. Cậu cảnh sát thực tập này vẫn chưa hiểu Dương Minh Trăn. Đội trưởng của bọn họ trước nay luôn xông xáo đi đầu, mỗi lần làm nhiệm vụ là chẳng ai thấy bóng dáng hắn đâu.
“Chúng ta nhanh chóng đi tìm đi. Đội trưởng thấy đi chậm là mấy anh em chúng ta dễ ăn mắng lắm.” Thân Đại Võ nói.
Ba người tiến về phía khu rừng nhỏ trước mắt. Vừa vào trong, một màn sương trắng chợt bao trùm bọn họ từ bốn phương tám hướng, trong sương có mùi cá tanh nồng.
Thôi Lương bịt mũi, cậu ta ghét nhất là mùi tanh của cá: “Mùi khó ngửi khiếp, chỗ này có cá chết à?”
Xung quanh không có tiếng trả lời, Thôi Lương luống cuống: “Thân Đại Võ, Thân Tiểu Văn, hai anh còn ở đây không?”
“Này, các anh còn ở đây không? Đừng làm em sợ…” Thôi Lương là một tên nhát gan. Cậu ta vốn đã sợ vụ án lần này, luôn cho rằng trong phòng Trương Tố Như có quỷ. Giờ đến thôn Đồng Hổ tan hoang vắng lặng này, cậu ta lại càng sợ hơn.
Tại thôn làng đã chết hết tám mươi chín người này, nhỡ chẳng may linh hồn họ chưa siêu thoát vẫn ở đây làm loạn thì sao?
Thôi Lương cuống phát khóc: “Thân Đại Võ, Thân Tiểu Văn! Các anh mau trả lời em đi, các anh có đó không?”
Nhưng vẫn không ai trả lời cậu ta.
Sương trắng tan đi, mùi cá vẫn còn. Thôi Lương cẩn thận quan sát xung quanh, không trông thấy bóng dáng hai anh em họ Thân.
Trong khu rừng này chỉ còn một mình cậu ta…
Bên kia, sương trắng bao vây Dương Minh Trăn. Hắn vừa đuổi theo Hà Phục đã bị sương trắng che mất tầm nhìn.
“Hà Phục, có phải anh đang giở trò không!” Dương Minh Trăn siết chặt khẩu súng. Hắn quay qua quay lại giữa bụi cỏ như một người mù.
Bất chợt, một bàn tay bỗng khoác lên vai hắn. Hắn quay phắt lại, họng súng chĩa thẳng vào trán đối phương.
Qua màn sương trắng dày đặc, Dương Minh Trăn lờ mờ trông thấy người kia là Hà Phục, y đang mỉm cười: “Cảnh sát Dương vẫn muốn giết tôi thêm lần nữa à?”
Súng của Dương Minh Trăn vẫn chĩa vào trán y: “Nếu anh dám xằng bậy, chắc chắn tôi sẽ giết anh.”
Hà Phục đưa ngón tay lên kề trên môi “xuỵt” một tiếng, “Đừng nói, gã sẽ cảm nhận được chúng ta.”
Dương Minh Trăn hỏi lại: “Ai?”
“Yêu quái cậu muốn bắt. Màn sương này do gã tạo ra. Cậu ngửi thấy mùi cá ở đây không?” Tiếng Hà Phục rất nhỏ, nhỏ đến mức Dương Minh Trăn khó lòng nghe rõ.
“Mùi cá này có độc à?” Dương Minh Trăn lập tức bịt miệng bịt mũi mình lại.
Hà Phục lắc đầu sau đó vươn tay phải ra. Trong lòng bàn tay y có một sợi tơ màu đỏ, y buộc sợi tơ đó vào cổ tay Dương Minh Trăn, “Đi theo tôi.”
Sương trắng tuy dày nhưng thị giác của Hà Phục lại khác hẳn người thường. Y dẫn Dương Minh Trăn băng qua màn sương, tới thẳng một khu vực trống trải.
Dương Minh Trăn cảm giác như mình đã đi cả tiếng đồng hồ trong sương, mùi cá khiến người ta khó thở kia thực sự suýt khiến hắn chết ngạt.
“Mẹ nó, gần đây có cá chết à, thối tởm!” Dương Minh Trăn ngửi thử quần áo của mình, bộ đồ sạch sẽ hắn vừa thay hôm nay đã bị ám mùi tanh nồng.
Hà Phục nói: “Khi ăn, Ảnh Ngư sẽ tỏa ra sương trắng. Tác dụng chủ yếu của sương trắng là giúp gã bắt được con mồi tiếp theo.”
“Ngư gì cơ?” Dương Minh Trăn giật mình, “Toi rồi, ba thằng ngốc ở đội tôi còn đi phía sau! Nhỡ bị bắt ăn thịt thì sao?”
Hà Phục trấn an: “Yên tâm, Ảnh Ngư không ăn người cùng giới tính.”
Nghe vậy, sắc mặt Dương Minh Trăn càng khó coi hơn: “Trong thôn này chẳng lẽ vẫn còn phụ nữ à?”
“Có.” Hà Phục trả lời, “Hai cô hầu mất tích.”
Cuối cùng Dương Minh Trăn đã hiểu tại sao kẻ bí ẩn kia lại phải bắt hai cô hầu vô dụng đi cùng, chẳng qua là để bỏ bụng mà thôi. Hắn đạp mạnh vào tảng đá trên mặt đất, tức tối nhìn Hà Phục, “Quái vật bọn mi đều lấy người làm thức ăn hả?”
Hà Phục bình tĩnh nói: “Ai cũng đói, đói sẽ phải ăn, đây là chuyện cực kỳ dĩ nhiên. Bọn họ cũng cần ăn, có điều đồ ăn của họ khác với đồ ăn của các cậu, đó chỉ là bản năng sinh tồn mà thôi.”
“Tao đệt vào cái bản năng sinh tồn nhà bọn mi, đấy là hai mạng người đấy!” Dương Minh Trăn trợn trừng mắt. Sao kẻ đối diện có thể nói những điều tàn nhẫn đến vậy một cách điềm nhiên như thế. Đôi mắt y hoàn toàn không có chút thương cảm nào đối với những người đã bỏ mạng. Đôi mắt ấy trống rỗng hệt như mặt hồ phẳng lặng.
“Cứu! Cứu với!”
Tiếng kêu cứu truyền đến từ phía xa, lập tức thu hút Dương Minh Trăn và Hà Phục. Dương Minh Trăn phản ứng rất nhanh, “Là giọng Trương Quan Hà!”
“Âm thanh truyền đến từ bên kia sông.”
Hà Phục đã đi tới gần con sông cách không xa phía trước, Dương Minh Trăn thấy vậy bèn đuổi theo.
Khi tới gần, hai người trông thấy Trương Quan Hà bị người ta dùng dây thừng treo ngược trên cành cây, phía dưới đồng ông ta chính là dòng sông. Nếu sợi dây thừng kia đứt, sinh mạng ông ta có thể đi tong bất cứ lúc nào.
Dương Minh Trăn muốn chạy tới cởi dây thừng cho ông ta nhưng Hà Phục lại đưa tay cản hắn lại.
Dương Minh Trăn cả giận quát: “Làm cái quái gì thế, mau đi cứu người chứ!”
Ánh mắt Hà Phục nhìn vào cành cây ở một phía khác, Dương Minh Trăn cũng nhìn theo, bên đó đang treo một cô gái?
Cô gái kia mặc bộ sườn xám màu trắng, hai bím tóc đã rối bù hết ra. Như thấy có người tới, đối phương lập tức gọi to: “Hà Phục, tôi đệt cả lò nhà anh!”
Chất giọng vừa vang vừa ồm kia khiến Dương Minh Trăn cũng phải run người. Hắn khó lòng nào tin nổi đó là một cô gái.
Hà Phục vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm thân thiện: “Đó chính là Hình Đình mà tôi nói với cậu.”
Dương Minh Trăn hoa cả mắt, nhìn nam thanh niên… một mét tám mấy đang bị treo ngược. Bắt đối phương giả gái, đúng là vất vả.
Hà Phục chỉ vào sợi dây thừng buộc ở chân Hình Đình. Đầu kia của sợi dây đang buộc vào Trương Quan Hà, nếu cứu một trong hai người, người còn lại sẽ rơi xuống sông.
Hà Phục hỏi nhẹ bẫng: “Cảnh sát Dương thấy sao, hai chọn một, cậu cứu ai?”
Dương Minh Trăn nói: “Chuyện này thì có gì có, cứu cả hai thôi!”
“Vậy còn hai người nữa, các người không muốn cứu hả?”
Âm thanh vang lên từ phía sau lưng, Dương Minh Trăn và Hà Phục cùng ngoảnh lại.
Một người xuất hiện phía sau lưng bọn họ. Toàn thân gã từ trên xuống dưới đều quấn vải đen, gần như chỉ lộ ra hai con mắt đang nhìn chòng chọc vào họ.
Gã chầm chậm bước tới, mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi giúp Dương Minh Trăn chắc chắn rằng kẻ quấn vải đen trước mặt chính là Ảnh Ngư mà Hà Phục nói.
Phía sau Ảnh Ngư là cấp dưới của Dương Minh Trăn: Hai anh em họ Thân.
“Mi làm gì hai người họ rồi!” Dương Minh Trăn rít lên. Hắn lấy súng ra, chĩa thẳng vào Ảnh Ngư, “Ông đây bắn chết mi!”
Ảnh Ngư cười khẩy: “Chẳng làm gì cả, chỉ là ngủ thôi mà. Tuy vậy, bọn họ khó mà tỉnh khỏi giấc ngủ này đấy, vì bọn họ sẽ phải vùng vẫy đến chết trong trận sạt lở…”
“Mi!” Dương Minh Trăn muốn nổ súng nhưng hắn chợt nhớ ra còn một người nữa không biết đang ở đâu.
Tên nhát gan Thôi Lương đâu rồi?
Dương Minh Trăn nhìn xung quanh, chắc chắn không trông thấy Thôi Lương. Hắn dịch người tới gần Hà Phục, “Tôi cứu Trương Quan Hà, anh cứu Hình Đình. Còn hai thằng oắt kia chắc không có gì nguy hiểm đâu nhỉ?”
Hà Phục nói: “Không cần cứu Hình Đình.”
Hình Đình tai thính nghe được câu nói này từ tận đằng xa, hắn điên cuồng giãy giụa trên cành cây, “Hà Phục, ông đây phải giết anh!”
Tên Hà Phục chết tiệt này bảo hắn rằng Ảnh Ngư bắt hắn thì hắn cứ đi theo, thế rồi hắn bị đưa thẳng đến chỗ này. Hắn vẫn giả chết mãi đến khi thấy Hà Phục tới, không ngờ tên vô lương tâm kia lại không cứu hắn!
“Anh chờ đó, hôm nay ông có thành quỷ ông cũng không bỏ qua cho anh!” Hình Đình lớn giọng gằm ghè.
Hà Phục quay lưng về phía hắn, mỉm cười: “Được thôi.”
Giây tiếp theo, một sợi tơ đỏ hung hăng lao về phía Ảnh Ngư. Bộ đồ đen trên người gã bị sợi tơ đỏ cắt đứt.
Ánh mặt trời chiếu lên người gã, những mảnh vảy cá lấp lánh phủ kín người trông cực kỳ chói mắt. Ánh nắng thiêu bỏng lớp vảy của gã, khiến gã đau đớn rít lên.
Hà Phục ra hiệu với Dương Minh Trăn: “Nhanh!”
Dương Minh Trăn lập tức chạy về phía Trương Quan Hà. Nhưng đúng lúc này, một loạt các miếng vảy cả đồng thời bay về phía hắn từ đằng sau.
Tơ đỏ như dao sắc chém ngang đường bay của vảy cá. Có miếng vảy vô tình bắn trúng đùi Dương Minh Trăn khiến hắn ngã ra đất. Hắn chưa từng nghĩ rằng vảy cá lại có thể sắc bén đến thế.
Máu lập tức phun ra, kế đó là cơn đau thấu xương. Cảm giác ấy hệt như có cả ngàn, cả vạn con kiến đang cắn xé trên đùi hắn.
Vảy cá này có độc!
Mặc dù vậy, hắn vẫn gắng gượng đứng lên, khập khiễng chạy về phía Trương Quan Hà.
Đến khi tới gần, hắn mới trông thấy rõ trên mặt Trương Quan Hà toàn là vảy cá.
Trương Quan Hà khổ sở kêu thảm thiết: “Cứu tôi, cứu tôi với!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT