Phần 2: Căn phòng bóng quỷ

Chương 17

Khi Hà Phục đưa Trương Tố Như đã mất tích về phủ Trương, Trương Quan Hà sợ ngây người, chén trà trên tay rơi thẳng xuống đất. Hôm qua, thanh niên này cam đoan với ông rằng chắc chắn sẽ đưa Trương Tố Như về phủ Trương, ông ta cho rằng thanh niên đó chỉ đang đùa, không ngờ Trương Tố Như lại quay về thật.

Trương Tố Như mặc một bộ sườn xám màu trắng, tóc tết hai bên, hiền lành đáng yêu nấp sau lưng Hà Phục.

“Tố Như, cuối cùng con cũng về rồi.” Trương Quan Hà thực sự không tin nổi mắt mình. Ông ta bước về phía Trương Tố Như, vươn tay muốn kéo cô từ sau lưng Hà Phục ra. Thế nhưng Trương Tố Như hệt như không quen biết ông ta, cứ khóc lóc nấp phía sau Hà Phục.

Trương Quan Hà kinh ngạc hỏi Hà Phục: “Con gái tôi làm sao vậy?”

Hà Phục trấn an Trương Tố Như sau lưng mình, giải thích với Trương Quan Hà: “Có lẽ cô Trương đã bị hoảng loạn quá mức, nhất thời chưa thể nhận ra ông nên cảm thấy cực kỳ sợ hãi.”

“Tên súc sinh đó rốt cuộc đã làm gì Tố Như nhà tôi!” Trương Quan Hà đau lòng nhìn con gái mình. Ông ta muốn đưa tay tới xoa đầu Trương Tố Như nhưng cô lại túm chặt lấy ống tay áo Hà Phục, nhất quyết lùi ra sau.

Trương Quan Hà gạt giọt nước nơi khóe mắt bằng mu bàn tay, “Con gái đáng thương của bố, là bố không chăm sóc tốt cho con.”

Hà Phục nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Trương Tố Như, giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành một bé gái năm, sáu tuổi, “Tố Như, đây là nhà của em. Em hiểu “nhà” là gì chứ? Ông ấy là bố em. “Bố” là người có thể bảo vệ em, vậy nên em đừng sợ ông ấy.”

Trương Tố Như chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Hà Phục: “Bố?”

“Đúng, là bố.” Hà Phục khẳng định lại.

Lúc này Trương Tố Như mới chịu thả lỏng, buông ông tay áo của Hà Phục ra, nhìn Trương Quan Hà từ xa. Người đàn ông tuổi ngoài ngũ tuần này đang chống gậy, đôi mắt đỏ hoe.

Trương Quan Hà bỗng hỏi Hà Phục: “Cậu tìm thấy con gái tôi ở đâu?”

Hà Phục nhếch môi, mỉm cười, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Trương Quan Hà: “Bên ngoài vườn sau của phủ Trương.”

Thân người Trương Quan Hà hơi run lên như bị chấn động, “Sao Tố Như lại ở dưới đó? Rõ ràng người phủ tôi đã tìm mọi ngóc ngách khắp phủ Trương, sao không nghe thấy con bé kêu cứu?”

“Chuyện này tôi cũng không biết.” Hà Phục mỉm cười, “Chi bằng ông hỏi cô ấy xem?”

Vừa trông thấy Trương Quan Hà muốn đến gần mình, Trương Tố Như liền sợ đến mức khóc òa lên: “Huhuhu, tránh ra, đừng chạm vào tôi, tránh ra.”

Trương Quan Hà hết cách, đành lùi lại, tỏ ý sẽ không chạm vào cô. Bấy giờ Trương Tố Như mới bình tĩnh lại.

“Ông Trương, tôi đã giúp ông tìm được người về rồi. Tiếp theo đây còn một việc nữa, hy vọng ông có thể phối hợp với tôi.” Hà Phục nói.

Trương Quan Hà nhíu mày, “Việc gì?”

“Tôi đã đồng ý giúp cảnh sát Dương bắt được tên tội phạm đã bắt cóc cô Trương. Hiện tại, cô Trương đã trở về, chỉ cần cô ấy chịu nói cho tôi biết tên tội phạm kia là ai, tôi sẽ bắt được gã.” Hà Phục nói với vẻ khá buồn rầu, “Nhưng giờ trí nhớ của cô Trương đang bị tổn hại, có một số việc cô ấy không thể nhớ ra được. Vậy nên tôi muốn để cô ấy quay về ở trong căn phòng kia, tiến hành một vài ám thị tâm lý để cô ấy nhớ ra gã đàn ông đã bắt cóc mình. Ông thấy có được không?”

Khi hỏi ra năm chữ “Ông thấy có được không”, khóe miệng y hơi nhếch lên, khiến Trương Quan Hà trông mà rợn người.

“Chuyện… Chuyện này sợ là không ổn đâu?” Trương Quan Hà nói, “Con gái tôi vừa mới về thôi, lại còn yếu ớt như thế, nhỡ chẳng may tên kia lại xuất hiện, bắt cóc con bé đi thì ai chịu trách nhiệm?”

Hà Phục lại nói: “Bắt cóc rồi cũng hay, vậy thì chúng ta có thể lần theo gã, giải cứu hai cô hầu bị bắt cóc.”

Nói tới đây, y mỉm cười, “Con gái của ông Trương là mạng người, chẳng lẽ hai cô hầu không phải mạng người? Tôi nghĩ ông Trương hẳn không ích kỷ vậy đâu nhỉ, nhất định sẽ giúp chúng tôi tìm được hai cô hầu kia, bắt được hung thủ đằng sau, phải không nào?”

Trương Quan Hà sững người. Ông ta suy ngẫm hồi lâu rồi mới nói: “Thôi được rồi.”

Hà Phục lễ độ nói: “Cảm ơn. Ông Trương quả nhiên là người hảo tâm nhiều phúc đức đúng như lời đồn.”

Khoảnh khắc cúi đầu xuống đó, y nhìn chân phải bị tật của Trương Quan Hà, chợt hỏi: “Chân ông Trương bị thương khi nào vậy?”

Trương Quan Hà cúi xuống nhìn chân mình theo bản năng, “Vết thương cũ thôi, hồi trẻ bất cẩn ngã gãy chân.”

Hà Phục thản nhiên “Ồ” một tiếng.

Sau đó, Hà Phục đưa Trương Tố Như về phòng.

Ngay khi cửa phòng vừa đóng lại, biểu cảm của Trương Tố Như lập tức thay đổi. Cô chỉ vào Hà Phục, mắng: “Tại sao tôi phải biến thành nữ, anh lôi đầu một con cá ra bảo nó biến thành Trương Tố Như chẳng phải là xong chuyện rồi à?”

Hà Phục cười nhạt: “Cá không biết đóng kịch như cậu. Nó còn không biết nói, càng không biết nói dối.”

“Nói dối? Tôi nói dối không phải do anh dạy chắc!” Trương Tố Như tức đến mức trợn trắng mắt, bỏ đi nhìn bóng đen trên tường. Cô đứng đối diện với bóng “Trương Tố Như” trên tường, thực hiện động tác tương tự.

Hiển nhiên, Trương Tố Như mà Hà Phục tìm được là giả do Hình Đình biến thành. Sở dĩ Hà Phục hỏi xin một bức ảnh Trương Tố Như từ chỗ Trương Quan Hà mục đích chính là tiện cho Hình Đình biến hình dựa theo bức ảnh. Hình Đình biết đổi mặt, biến thành gương mặt một cô gái không có gì khó đối với hắn.

Cái khó nằm ở việc làm sao biến cơ thể đàn ông thành phụ nữ?

Vì biến thành nữ, hắn phải lột da toàn thân, chịu đựng đau đớn, chờ phá kén chui ra. Thế nhưng dù phá kén rồi, hắn vẫn không có đôi gò bồng đảo đáng tự hào như Trương Tố Như. Thế nên hắn quyết định nhét hai quả táo Hà Phục thích ăn nhất vào ngực.

Thực ra Hình Đình cực kỳ nghi ngờ rằng Hà Phục cũng biết biến hình. Chẳng qua Hà Phục không chịu, lý do cũng rất đơn giản.

Hà Phục nói: “Nếu tôi biến thành nữ, đến thời khắc nguy hiểm, cậu bảo vệ được tôi không?”

Hình Đình không trả lời được. Trong ba mươi sáu kế, hắn chỉ biết “chuồn là thượng sách”. Tay nghề ăn trộm của hắn tốt hoàn toàn dựa vào sự nhanh nhẹn. Hắn cũng biết chút võ vẽ, chẳng qua nếu kẻ địch là một quái vật phi nhân loại, thứ công phu mèo quào của hắn thật sự khó lòng nào tự bảo vệ được bản thân.

Hà Phục hất mặt, nói: “Cậu biến thành nữ, lúc nguy hiểm tôi có thể bảo vệ cậu. Vậy nên, mặc bộ đồ này vào.”

Hình Đình bất đắc dĩ phải cầm bộ sườn xám vào phòng mình. Sau khi mặc sườn xám lên người, hắn còn không quên đứng trước gương tết cho mình hai bím tóc.

Sau khi biến hình thành công, hắn tới phủ Trương diễn kịch cùng Hà Phục.

Lúc này, khi đã diễn xong, Hình Đình không nhịn được mà oán giận với Hà Phục: “Nhỡ chẳng may ban đêm tên kia thật sự lẻn vào phòng bắt cóc tôi đi thì sao?”

Hà Phục nói: “Đến lại càng hay, cậu cứ đi theo gã.”

“Anh có ý gì vậy? Muốn tôi chết hay sao!” Hình Đình vô cùng bất mãn. Tuy mạng hắn rẻ mạt nhưng nghe Hà Phục nói vậy, hắn vẫn thấy đau lòng.

Hà Phục nói: “Bởi vì nếu người kia không tới, rất có thể cậu sẽ chết.”

Nghe thế, Hình Đình càng khó hiểu hơn: “Sao gã không đến thì tôi lại chết?”

“Cậu còn nhớ lúc nãy tôi nói chuyện với Trương Quan Hà không. Ông ta hỏi tôi tìm thấy Trương Tố Như ở đâu, tôi trả lời thế nào?” Hà Phục hỏi.

Hình Đình đáp ngay: “Ở phía sau phủ Trương.”

“Ừ, đúng vậy.” Hà Phục tiếp tục nói, “Lúc đó, Trương Quan Hà đã nói “sao Tố Như lại ở dưới đó” với vẻ khá kinh ngạc.”

“”Ở dưới đó” là sao?” Hình Đình chẳng hiểu đâu vào với đâu. Sao nói chuyện với Hà Phục mệt thế nhỉ.

Hà Phục nói: “Tôi không hề nói vị trí cụ thể với Trương Quan Hà nhưng ông ta lại cực kỳ chắc chắn rằng tôi tìm thấy Trương Tố Như ở “bên dưới”. Điều này chứng tỏ Trương Quan Hà biết rất rõ Trương Tố Như ở đâu. Lúc phát hiện con mèo kia ở đoạn phố phía sau phủ Trương, nó đang ở ngay cạnh miệng giếng. Nhưng vì cỏ dại xung quanh mọc quá cao nên không ai biết trong đó có một cái giếng.”

Hình Đình lập tức hiểu ra: “Tôi hiểu rồi! Lão già Trương Quan Hà kia giết con gái mình, vứt xác xuống giếng, vờ vịt báo án nói rằng con gái mất tích. Nhưng mà điều này cũng khó hiểu ghê, sao lão ta lại giết con mình? Cứ cho là lão giết con, vậy thì phải giải thích cái bóng đen trên tường thế nào? Người bình thường như lão đâu thể làm được?”

Bóng đen trên tường chắc chắn không phải ra con người làm ra. Trương Quan Hà có thể giết Trương Tố Như, vứt xác dưới giếng nhưng đảm bảo ông ta không thể tạo ra bóng đen trên tường.

Hà Phục mỉm cười: “Vậy nên tiếp theo còn phải nhờ cậu đóng kịch để chúng ta cùng xem tìm tới cửa là hung thủ hay quỷ bóng.”

Màn đêm chẳng chốc đã buông xuống.

Theo lời Hà Phục nói, muốn bắt được gã đàn ông đã bắt cóc Trương Tố Như thì phải dùng Trương Tố Như để khiến gã cắn câu. Vậy nên Trương Quan Hà không phái người tới bảo vệ Trương Tố Như mà tất cả mọi người vẫn đi ngủ sớm như bình thường.

Chỉ có một mình Hình Đình lo lắng bất an nhắm mắt lại. Hắn biết Hà Phục đang nấp ngay trong tủ quần áo, chỉ cần hắn hô một tiếng, Hà Phục sẽ chạy ra hỗ trợ.

Mặc dù vậy, Hình Đình vẫn không thể yên tâm đi ngủ.

Hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ tại sao Trương Quan Hà lại phải giết Trương Tố Như. Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta không những giết con mà còn muốn giá họa cho một con quỷ bóng không tồn tại. Rồi hai hầu gái mất tích thì phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ họ cũng bị Trương Quan Hà giết?

Rốt cuộc loại biến thái nào đang ẩn náu phủ Trương này mà lại không khác gì sói đội lốt người như thế.

Trăng treo cao trên bầu trời, khắp nơi vô cùng yên ắng.

Hình Đình trằn trọc trên giường. Lúc hắn quay mặt về phía tường, không ngờ bóng Trương Tố Như trên tường đang cử động. Trương Tố Như cầm một con dao sắc trong tay, cô ta di chuyển trên tường, tiếp cận chỗ hắn nằm từng chút một. Ngay khi Trương Tố Như sắp sửa đâm hắn, một tiếng gõ cửa chợt vang lên. Trương Tố Như trên tường dừng lại, trở về chỗ cũ như thể cô ta chưa từng cử động.

Hình Đình thở phào nhẹ nhõm một hơi, cao giọng hỏi: “Ai gõ cửa thế?”

Ngoài bên ngoài trả lời: “Tố Như, là bố đây. Bố lo buổi tối con sẽ sợ nên nấu cháo bách hợp con thích nhất đây.”

Nghe thấy giọng Trương Quan Hà, thần kinh Hình Đình lại căng như dây đàn. Chẳng lẽ thật sự là lão già này đã giết Trương Tố Như?

Hắn không dám ra mở cửa.

“Tố Như, mở cửa cho bố đi. Để bố xem con có ổn không.” Trương Quan Hà nói bằng giọng điệu bùi ngùi, “Từ bé, con chưa bao giờ xa bố. Mấy ngày qua phải chịu nhiều uất ức như thế, con để bố vào thăm được không? Bố rất lo cho con…”

Hình Đình do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định ra mở cửa. Đó cũng là ý của Hà Phục, bọn họ cần khiến kẻ kia lọt lưới. Nếu người tới trước là Trương Quan Hà thì màn này buộc phải diễn tiếp.

Hắn đứng dậy, ngắm lại mặt mình trong chiếc gương trên bàn, vẫn là mặt Trương Tố Như, chưa thay đổi một chút nào. Xem ra máu của Hà Phục thật sự hữu dụng, có thể giúp thuật đổi mặt của hắn duy trì được hai ngày mà không bị hiện nguyên hình.

Hình Đình bước tới bên cửa, mở cửa cho Trương Quan Hà.

Cửa mở, quả nhiên Trương Quan Hà đang bưng một bát cháo bách hợp đứng ở đó.

“Nào, Tố Như, đây là cháo bách hợp bố tự tay nấu cho con đấy.”

Hình Đình vẫn tiếp tục giả bộ sợ hãi, không dám tới gần Trương Quan Hà. Thực chất hắn cũng sợ bản thân sẽ lộ sơ hở khi tới gần ông ta.

Trương Quan Hà bưng bát cháo bách hợp bước vào phòng, ánh mắt ông ta thoáng liếc qua cái bóng trên tường theo bản năng. Tiếp đó, ông ta lại quan sát Trương Tố Như bên cạnh mình. Dưới chân Trương Tố Như cũng có bóng, vậy nghĩa là con gái ông ta thực sự còn sống.

“Kỳ lạ. Tố Như, sao con về rồi mà cái bóng trên tường vẫn chưa biến mất?” Trương Quan Hà hỏi.

Hình Đình sợ hãi nói: “Con… Con không biết, không biết.”

Trương Quan Hà cười nói: “Không biết cũng không sao. Bố sợ con ở trong phòng một mình sẽ sợ nên sang thăm, muốn nói chuyện với con một lúc.”

Hình Đình chớp đôi mắt to tròn nhìn Trương Quan Hà, thầm nghĩ: Ông đến tôi lại càng sợ hơn đấy!

Trương Quan Hà đưa bát cháo bách hợp trên tay về phía hắn: “Cháo bách hợp con thích nhất đấy. Ăn xong là có thể ngủ một giấc thật ngon. Con yên tâm, bố sẽ ngồi lại trông con.”

Hình Đình nhìn bát cháo bách hợp bằng ánh mắt cảnh giác. “Ăn xong là có thể ngủ một giấc”, sợ là ngủ luôn không tỉnh dậy nổi ấy chứ. Mẹ cái lão già này, độc ác thật.

Hắn liếc nhìn về phía tủ quần áo với vẻ khó xử. Hà Phục không chỉ dẫn cho hắn biết thời điểm này nên làm gì, rốt cuộc có nên ăn hay không?

Hình Đình đưa tay chạm vào bát cháo bách hợp, giật mình nói: “Nóng, nóng quá…”

Trương Quan Hà dỗ dành: “Đừng sợ, bố thổi cho con là hết nóng ngay thôi. Con gái ngoan, đây là cháo bách hợp con thích nhất này.”

Hình Đình nhìn bát cháo bách hợp đã được Trương Quan Hà thổi nguội, bụng thầm cân nhắc: ĐM, hay mình hất đổ cả bát luôn nhỉ.

Đang nghĩ vậy, Trương Quan Hà bỗng xúc một thìa cháo vào miệng mình, cười tủm tỉm nói: “Con nhìn mà xem, bố cũng ăn rồi, đảm bảo không nóng nữa. Tố Như ngoan ăn nhé.”

Nếu ông ta cũng ăn rồi, chắc không có độc đâu nhỉ?

Hình Đình thành thật bưng bát cháo lên ăn, thầm nghĩ đến khi tôi ăn xong, ông nhớ xéo đi nhanh nhanh giùm.

Nửa bát cháo bách hợp vào bụng, hắn nấc một cái, nghĩ: Tay nghề của lão già Trương này cũng khá ghê, bát cháo bách hợp ăn ngon thật.

Nhưng sau khi nghĩ xong điều đó, hắn lập tức trợn mắt hôn mê bất tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play