Sáng sớm hôm sau, Dương Minh Trăn thực sự lái xe cảnh sát tới tiệm cá Số 7 đón Hà Phục. Hà Phục vẫn mặc bộ trường bào màu trắng chẳng lấy gì làm thời thượng như mọi khi, lười biếng tựa vào ghế sô pha đọc sách. Đầu bếp Hình Đình chẳng biết đã đi đâu.
“Anh đi cùng tôi nhanh lên, nhà họ Trương lại xảy ra chuyện rồi.”
Dương Minh Trăn sải bước tiến tới, tóm chặt lấy tay Hà Phục. Hắn phát hiện nhiệt độ cơ thể người này thấp lạ thường, cầm vào chẳng khác gì đang cầm một cái gậy băng.
Hai người ngồi trên xe, không nói gì suốt quãng đường đi tới cổng chính phủ Trương. Cánh cổng phủ Trương đang mở toang, bên trong có rất nhiều người hầu tay xách túi muốn bỏ trốn nhưng lại bị người ta cản lại. Bọn họ đang tranh luận với bác Phúc, quản gia nhà họ Trương.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Dương Minh Trăn bước tới hỏi một cậu thanh niên.
Thanh niên trả lời: “Hôm qua, sau khi thấy bóng hai cô hầu trên tường, tin đồn về chuyện ma quái trong phủ Trương đã lan khắp Trà Thành. Ai cũng bảo Trương Quan Hà đã làm chuyện khuất tất, ông trời đang trừng phạt phủ Trương. Nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, có khi tất cả những người ở nơi này đều biến thành bóng trên tường.”
“Đồn vớ đồn vẩn.”
Không biết Trương Quan Hà đã bước ra từ lúc nào, ông ta hung hăng nện cây gậy chống xuống đất, “Đám chúng bay sống là người phủ Trương, chết là ma phủ Trương. Trước khi chuyện được điều tra rõ ràng, con gái Trương Tố Như của ông được tìm thấy, không đứa nào được trốn!”
Lời vừa nói ra, những người đang có mặt tại đây lập tức bàn tán, cả khoảng sân rộng ồn ào tiếng người.
Trương Quan Hà ra lệnh: “Bác Phúc, sai người đóng cửa lại. Nếu có đứa nào dám đồn nhảm, lập tức bắt lại đánh cho nên thân.”
“Vâng!” Bác Phúc vẫy tay, vài tên đô đi theo sau lập tức ra đóng cổng. Những người hầu khi nãy nhăm nhe bỏ trốn đều bị bọn họ chặn lại, không ai dám tiến lên.
Trương Quan Hà vượt qua đám người, đi về phía Dương Minh Trăn: “Cảnh sát Dương, mời cậu theo tôi.”
Dương Minh Trăn ra dấu bảo Hà Phục đi theo mình. Hai người cùng theo Trương Quan Hà tới phòng riêng của Trương Tố Như.
Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Dương Minh Trăn sợ ngây người. Trên bức tường trắng tinh, ngoại trừ cái bóng đen của Trương Tố Như và hai cô hầu, có thêm một bóng đen mới rất lớn đã xuất hiện. Tuy vậy, cái bóng lần này không phải bóng người mà là bóng của một thứ vô cùng kỳ lạ.
Trương Quan Hà giải thích: “Hôm qua, sau khi cậu đi không lâu, tôi ngồi đây nhìn Tố Như. Nào ngờ ngay khoảnh khắc tôi đứng dậy rời đi, một cái bóng đen kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện trên tường.”
Hà Phục bước tới trước cái bóng, nghiêm túc quan sát. Y phát hiện cái bóng kỳ lạ này thực ra có đầu, nhìn từ hình dạng thì có vẻ là đầu động vật, tư thế của nó là ngồi trên một tảng đá rất lớn.
Trương Quan Hà thấy không vui khi có người lạ bỗng nhiên xuất hiện: “Cậu là ai?”
Dương Minh Trăn gượng gạo hắng giọng một tiếng. Hắn đã soạn sẵn lời trong bụng, bịa một thân phận cho Hà Phục: “Đây là chi viện cục chúng tôi mời từ bên ngoài tới. Anh ấy có nghiên cứu rất sâu về những vụ án kỳ lạ như thế này, đồng thời cũng làm được một số việc người bình thường không làm được.”
Trương Quan Hà lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta cười giả lả cáo lỗi: “Là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mong cậu đây rộng lượng, giúp lão già lẩm cẩm tôi tìm được con gái rượu.”
Hà Phục nở một nụ cười thân thiện, giọng điệu vẫn nhu hòa giống mọi khi: “Ông Trương, tôi cần hỏi ông một chuyện.”
“Cứ hỏi, đừng ngại.” Trương Quan Hà nói.
Hà Phục bước tới cạnh bức tường, chạm tay cái bóng màu đen: “Không biết ông Trương đã từng trông thấy pho tượng này chưa?”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đổ dồn vào cái bóng đen trên trường. Lúc trước, họ chưa từng nghiên cứu kỹ xem rốt cuộc cái bóng đen đó trông giống gì, nghe Hà Phục nói, họ mới sực nhận ra cái bóng kỳ lạ này chính là một pho tượng.
“Từ hình dạng đại khái, hẳn là tượng hổ.” Hà Phục nhắc.
Y vừa nói vừa quan sát nét mặt của Trương Quan Hà. Trương Quan Hà nhìn chằm chằm cái bóng, một lúc sau, đôi mắt đục kia dường như chợt sáng lên nhưng rồi lại bị che giấu ngay lập tức.
“Tôi chưa từng nhìn thấy thứ kiểu này.” Trương Quan Hà nói. “Nó có liên quan gì đến chuyện con gái tôi mất tích sao?”
Hà Phục mỉm cười, trả lời thành thật: “Tôi cũng không biết.”
Dương Minh Trăn và Trương Quan Hà đồng loạt quay sang nhìn y. Rõ ràng người này chẳng biết mà vẫn có thể trả lời điềm nhiên đến thế, thoạt trông rất ngứa đòn.
Hiển nhiên, sắc mặt Trương Quan Hà trông khá khó coi. Ông ta quyết định chuyển hướng sang tìm sự trợ giúp từ Dương Minh Trăn.
“Cảnh sát Dương, cậu có manh mối gì không? Nhiều ngày trôi qua như thế rồi, tôi thật sự lo Tố Như…” Trương Quan Hà nói, “Tôi lớn tuổi mới có một đứa con gái nên con bé chẳng khác gì món bảo bối tôi nâng niu trên tay. Nếu con bé thật sự xảy ra chuyện bất trắc, tôi biết phải ăn nói thế nào với mẹ con bé đây?”
Dương Minh Trăn nói: “Chúng tôi đã dốc toàn lực điều tra tất cả những người giới tính nam có liên quan đến Trương Tố Như, chắc hẳn trong thời gian tới sẽ tìm ra người bí ẩn đã gặp Tố Như vào hôm Thất Tịch.”
“Đến khi tóm được thằng nhãi đó, ông nhất định phải đánh cho nó một trận ra trò!” Trương Quan Hà nghiến răng nghiến lợi nói.
“Người bí ẩn đưa cô Trương đi có thể là vì tình, cũng có thể là vì uy hiếp ông Trương.” Hà Phục nói đến đó thì tạm dừng, đôi mắt như ngọc lưu ly chớp vài cái, nhìn hai cô hầu trên bức tường: “Nhưng tại sao tên đó lại bắt cả hai cô hầu không đáng tiền đi? Chẳng lẽ vì cho rằng bản thân không thể chăm sóc tốt cho Trương Tố Như nên cố tình đưa cả hai hầu gái đi theo?”
Dương Minh Trăn bước tới bên cạnh Hà Phục, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc anh phát hiện được điều gì?”
Hà Phục nói: “Tôi phát hiện ra rằng người kia đang chủ động gợi ý cho ông Trương, có điều ông Trương lại không nhớ nổi đối phương là ai.”
“Nói với vẩn, tên đó cho tôi gợi ý bao giờ? Sao tôi lại quen biết một tên tội phạm bắt cóc được!” Trương Quan Hà tức giận đến mức gõ gậy xuống sàn liên hồi. Nói rồi, ông tay lại tức giận nhắm vào Dương Minh Trăn. “Cảnh sát Dương, cậu mời chi viện từ đâu về thế, chỉ biết ba hoa chích chòe. Đúng là nói như rồng leo, làm như mèo mửa.”
Dương Minh Trăn liếc nhìn Hà Phục. Hắn thừa biết kẻ tên Trương Quan Hà kia lăn lộn cả trong tối lẫn ngoài sáng, cục cảnh sát bọn họ cũng dám động vào ông ta. Từ khi nhận vụ án Trương Tố Như, hắn đã cảm thấy mình đang nhận phải củ khoai lang nóng bỏng tay, ấy thế mà củ khoai kia còn chưa ném đi được, một củ khoai nóng hơn nữa là Hà Phục đã tìm đến.
Vốn muốn mượn sức Hà Phục để hiểu được điều bí ẩn được giấu đằng sau những cái bóng đen, nào ngờ tên kia lại chọc giận Trương Quan Hà.
Hà Phục đi đến bên cạnh Trương Quan Hà, thì thầm với ông ta: “Ông thật sự chưa từng nhìn thấy pho tượng in bóng trên tường à? Khi nào ông nhớ ra, tôi ở tiệm cá Số 7 chờ ông.”
Nói xong câu đó, Hà Phục đi thẳng ra khỏi phủ Trương mà không thèm quay đầu, Dương Minh Trăn chỉ có thể đuổi theo.
Hắn hỏi Hà Phục: “Ban nãy anh nói gì với Trương Quan Hà?”
“Nói một vụ làm ăn với ông ta.” Hà Phục nói, “Cảnh sát Dương cũng có thể về cục cảnh sát điều tra xem ở đâu có tượng hổ, tốt nhất là điều tra thêm xem rốt cuộc Trương Quan Hà đã làm gì trước khi trở thành thương nhân giàu nhất đất này.”
Dương Minh Trăn nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Ý anh là người bắt cóc Trương Tố Như và hai hầu gái đang nhắm vào Trương Quan Hà?”
Hà Phục nói: “Rõ ràng Trương Quan Hà từng nhìn thấy pho tượng hổ kia, thế nhưng ông ta không chịu nói cho tôi biết. Ông ta rất sốt ruột vì con gái mất tích nhưng khi thấy pho tượng hổ, ông ta lại chọn im lặng, không khai thật. Nói cách khác, trong lòng Trương Quan Hà, chuyện này còn căng thẳng hơn cả việc con gái mất tích.”
“Theo tôi được biết, địa vị của Trương Quan Hà tại Trà Thành bây giờ rất đáng gờm, không nhiều thứ có thể khiến ông ta sợ. Nếu không phải hiện tại, vậy chỉ có thể là quá khứ.”
Hà Phục mỉm cười: “Chuyện con người giao cho các cậu điều tra, tôi chỉ phụ trách giải quyết những thứ các cậu không thấy được thôi.”
Trước khi đi, y còn hảo tâm nhắc nhở Dương Minh Trăn: “Nếu cậu không muốn có thêm người mất tích thì bắt hết bọn họ về giam trong cục cảnh sát.”
Nghe xong, Dương Minh Trăn trợn tròn mắt. Phương pháp quái gì vậy chứ?
Nói xong, Hà Phục quay người rời đi, đó là hướng ngược với hướng trở về tiệm cá Số 7.
Dương Minh Trăn gọi với theo: “Anh không cần tôi đưa về à?”
Hà Phục không trả lời, đưa lưng về phía hắn, vẫy tay rời đi.
Dương Minh Trăn nhìn theo bóng lưng Hà Phục, chợt cảm thấy bản thân đã làm sai gì đó.
Có lẽ người kia thật sự không phải kẻ xấu.
Nhưng cũng không phải người tốt.
Trong mắt y, không có đen trắng, thị phi, cũng không có sai đúng rạch ròi.
Dương Minh Trăn đứng tại chỗ vỗ mạnh lên đầu mình một cái: “Mày bị yêu quái mê hoặc rồi, tỉnh lại đi Dương Minh Trăn. Đến khi mày tìm được chứng cứ y giết người, y sẽ là kẻ địch của mày.”
Đúng vậy, sở dĩ Dương Minh Trăn đồng ý hợp tác với Hà Phục có một phần nguyên nhân rất lớn là hắn muốn bắt được con quái vật này. Hắn luôn cảm thấy những vụ án kỳ lạ xuất hiện tại Trà Thành chính là do Hà Phục gây ra nhưng khổ nỗi, hắn không có chứng cứ nên không dám bắt Hà Phục.
“Tao sẽ bắt được mi. Đến khi đó, tao sẽ nghiên cứu thật kỹ xem rốt cuộc mi là người chết sống lại hay một con quái vật.”
Mặt trời đã lặn, bộ đồ trắng của Hà Phục thu nhỏ lại thành một chấm trắng trong tầm mắt Dương Minh Trăn. Hắn quay lại phủ Trương, lấy máy ảnh ra chụp lại cái bóng mới xuất hiện trên bức tường rồi vội vàng trở về cục cảnh sát.
Dương Minh Trăn giao bức ảnh đó cho Thôi Lương: “Cậu đi điều tra xem chỗ nào có tượng hổ như thế này. Nhớ đối chiếu cẩn thận, tốt nhất là có liên quan đến quê hoặc nơi Trương Quan Hà từng sinh sống.”
Thôi Lương cầm bức ảnh rời khỏi phòng làm việc của Dương Minh Trăn. Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước cửa phòng.
“Đội trưởng Dương, mới từ phủ Trương về à?”
Dương Minh Trăn ngẩng đầu nhìn, người đứng ngoài cửa chính là pháp y Úc Thung.
“Ừ.” Hắn miễn cưỡng trả lời một tiếng rồi cắm cúi vào đống tài liệu trên bàn.
Úc Thung bất chợt nói chuyện: “Nghe nói cô Trương, Trương Tố Như, biến thành cái bóng, cả hai hầu gái ở phủ Trương cũng vậy. Tôi rất tò mò về chuyện này. Khi nào anh lại tới hiện trường, có thể đưa tôi đi cùng không?”
Dương Minh Trăn nghi hoặc lướt mắt nhìn Úc Thung. Thanh niên trước mắt chỉ chừng hai mươi mấy tuổi, thoạt trông khá gầy gò. Hắn ghét tạng người gầy như que củi này nhất, dẫn đi đâu cũng thấy như bị trói chân trói tay. Thế nhưng nghĩ lại, tốt xấu gì người ta cũng là pháp y, chưa biết chừng còn làm được việc gì đó.
“Được.”
Úc Thung nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn nhiều.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT