Hà Phục gặp được cô Hứa – Hứa Tinh. Căn phòng kín tối om, không tia sáng nào lọt vào được. Cửa sổ hai bên căn phòng đều bị ván gỗ bịt kín, chỉ để lại một ô nhỏ đủ nhìn thấy phong cảnh ngoài sân.
Cô Hứa ở trong một căn phòng như vậy có khác gì phạm nhân bị cầm tù không?
Quản gia đứng bên cạnh thì thầm với Hà Phục: “Bác sĩ Giả, từ sau khi bị bệnh, cô chủ nhà tôi không thể ra nắng, cũng không thể gặp người khác. Vậy nên lát nữa anh cứ khám qua tấm rèm nhé, đừng làm cô ấy hoảng.”
“Vâng.” Hà Phục gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau khi quản gia rời đi, y bước về phía tấm rèm.
Một cô gái đang ngồi phía sau tấm rèm voan màu hồng nhạt. Cô ta mặc một bộ sườn xám màu mây khói tao nhã, ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm một cuốn sách. Vì cách một lớp rèm voan, Hà Phục không thấy rõ được mặt Hứa Tinh.
Hà Phục đứng phía ngoài tấm rèm, y nhìn xung quanh, nhanh nhẹn kéo một chiếc ghế tới ngồi xuống ở vị trí cách Hứa Tinh chừng ba bước chân. Cách lớp rèm mỏng, Hứa Tinh đọc sách, Hà Phục nhìn cô ta.
Y không nói gì, nghiêm túc nhìn Hứa Tinh như đang tỉ mỉ thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Bị một người đàn ông lạ nhìn hồi lâu, Hứa Tinh thấy khá khó chịu. Cuối cùng, cô ta không nhịn được nữa, bèn gấp sách lại, nói với Hà Phục: “Không phải bác sĩ Giả tới khám bệnh cho tôi sao?”
“Đúng vậy, tôi đang khám bệnh cho cô.” Hà Phục nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Y thuật của tôi rất cao siêu, cách một tấm rèm cũng biết cô Hứa bị bệnh, hơn nữa còn rất nặng.”
Hứa Tinh khẽ cười, nói với vẻ rất hứng thú: “Anh nói xem tôi bị bệnh gì.”
“Bệnh của cô Hứa Tinh không giống bệnh của ông bà chủ.” Hà Phục mỉm cười, giọng rất ôn hòa, “Cô mắc chứng cuồng loạn*.”
* Chứng cuồng loạn (Hysteria) là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Nguyên nhân của bệnh thường là do những chấn thương tâm lý, lo sợ cao độ, tức giận bi quan, bệnh cơ thể mà theo người bệnh hiểu là hiểm nghèo. Y học hiện đại xếp Hysteria vào nhóm bệnh loạn thần phân ly. Tần suất bệnh gặp ở phụ nữ cao hơn ở nam giới khoảng 10 lần do phụ nữ có hệ thần kinh nhạy cảm, nhân cách yếu và sức chịu đựng kém hơn.
“Cuồng loạn?” Hứa Tinh nhắc lại với giọng điệu khinh khỉnh, “Bác sĩ Giả dựa vào đâu mà chẩn đoán tôi mắc chứng cuồng loạn?”
Hà Phục tựa người vào ghế, ung dung nói: “Một con quái vật ảo tưởng bản thân là nhân loại, bệnh nó mắc chẳng phải cuồng loạn thì là gì?”
Hứa Tinh siết chặt quyển sách trên tay. Cô ta vờ như không hiểu, tiếp tục mở to đôi mắt long lanh nhìn Hà Phục phía bên ngoài tấm rèm, “Bác sĩ Giả đang nói gì mà sao tôi không hiểu nổi?”
“Đương nhiên cô không hiểu tiếng người rồi, đến cả sách cô còn cầm ngược kia mà.” Hà Phục chỉ vào cuốn sách trên tay Hứa Tinh. Quả nhiên ba chữ “Tây sương ký”* đang nằm ngược.
* Tây sương ký (Truyện ký mái Tây) là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông, kể về chuyện tình vượt khỏi lề lối môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và anh học trò Trương Quân Thụy.
Nghe vậy, Hứa Tinh vứt quyển sách xuống đất, đứng dậy bước về phía Hà Phục. Tấm rèm voan màu hồng nhạt bị cô ta giật phăng xuống bằng một tay, cuối cùng hai người cùng nhìn thấy gương mặt thật của nhau.
Khác với ông bà Hứa, cơ thể Hứa Tinh không bị lão hóa, chỉ là mặt cô ta mọc đầy lông tơ màu trắng, ngay cả mu bàn tay cũng tương tự. Cô ta trông như một con khỉ lông trắng mặc quần áo của con người, thoạt trông vô cùng nực cười. Dù trông thấy hình ảnh quái dị như thế, Hà Phục không hề tỏ ra sợ hãi. Trái lại, y vẫn giữ nguyên ánh mắt thưởng thức tác phẩm nghệ thuật như khi nãy.
“Nước trong vườn Hứa không nuôi được cả cá lẫn cây thủy sinh vì trong đó có lũ dị loại các ngươi đúng không?” Hà Phục khoan thai hỏi tiếp, “Một khi họ uống nước, các ngươi sẽ xâm nhập vào cơ thể họ. Chỉ cần đợi đến một thời điểm nhất định, các cô sẽ thức tỉnh ý thức bên trong cơ thể họ. Vì các ngươi cần rất nhiều sức mạnh để thức tỉnh, vậy nên mới khiến người ở vườn Hứa trở nên già cả, xấu xí.”
“Ngươi đã dung hợp với Hứa Tinh, khiến cơ thể cô ấy lão hóa. Vậy nên ngươi buộc phải tìm thuốc.”
“Hứa Tinh” lộ rõ vẻ kinh ngạc, dường như cô ta không thể ngờ được rằng người đối diện lại hiểu về cô ta tường tận đến thế. Cô ta vẫn mỉm cười, nói: “Cô ta chết trên đường trở về từ nước ngoài. Tao mượn xác cô ta, có gì không thể?”
Hà Phục đanh mặt nhìn cô ta: “Chính ngươi đã giết người.”
“Hứa Tinh” cười phá lên: “Không giết người, kẻ chết sẽ là tao! Dựa vào đâu mà con người được sống còn những sinh vật như chúng tao lại chỉ có thể sống nhờ trong thân xác bọn họ, chờ chết cùng bọn họ chứ.”
Hà Phục nghiêm túc nói: “Tuy không biết tại sao các ngươi lại tồn tại trong hình thái nước, nhưng chỉ cần giết người, đó là sai.”
“Hứa Tinh” nhếch môi cười: “Mày biết nhiều đến thế thì sao? Tao sẽ khiến mày không thể rời khỏi căn phòng này.”
“Vậy ư?”
“Hứa Tinh” rất đắc ý: “Chỉ cần từng uống nước giếng, bọn họ sẽ bị tao khống chế. Lũ người đó chẳng qua chỉ là những cái xác biết nói mà thôi.”
“Vậy nên ngươi cũng đã khống chế Kim Nhân Diệu, chồng Hứa Tinh?” Hà Phục hỏi.
“Gã ta là chồng quái gì chứ, chẳng qua muốn nhăm nhe gia sản của nhà họ Hứa mà thôi. Sau khi bị đuổi, tao đã giữ gã lại, biến gã thành đồng loại của tao. Loài chúng tao thật sự hợp sống trong cơ thể đàn ông hơn nhiều, vậy nên tao đã dời khỏi người Hứa Tinh, chuyển sang bên gã rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Hà Phục trông thấy một góc áo lộ ra phía dưới cánh cửa tủ lớn đang đóng chặt. Có lẽ Kim Nhân Diệu đã bị cô ta giấu trong này.
“Nếu mày tới đây rồi, có lẽ tao cũng có lựa chọn tốt hơn.” “Hứa Tinh” bật cười khanh khách, “Cơ thể mày chắc sẽ càng hợp với tao hơn đấy.”
Hà Phục lùi về sau nửa bước, đôi mắt đen như mực nhìn vào Hứa Tinh với ý cười nhàn nhạt. Y nói: “Chỉ e ngươi không nhận nổi.”
Khoảnh khắc Hà Phục ra tay, “Hứa Tinh” không kịp thấy rõ điều gì. Đến khi nhìn lại, bụng cô ta đã toác một vết thương, máu tươi thấm ướt bộ sườn xám, hệt như đóa mẫu đơn kiều diễm nở rộ trên người.
“Mày…” “Hứa Tinh” nhìn thấy vũ khí của Hà Phục, đó là một sợi tơ đỏ vươn dài ra từ lòng bàn tay phải của y. Nó cắt qua bụng cô ta như một lưỡi cưa sắc bén.
“Ta nói rồi, ngươi không nhận nổi đâu.”
Như bị khiêu khích, “Hứa Tinh” quát lên một tiếng, quản gia đứng ngoài cửa lập tức xông vào. Thấy tình hình không ổn, ông ta lập tức tấn công Hà Phục.
Sợi tơ đỏ trong tay Hà Phục tiếp tục vươn dài ra, quấn quanh cổ quản gia như một con rắn thuôn dài.
Máu tóe ra từ cổ, quản gia ngã phịch xuống đất.
Đến khi ngoảnh lại, “Hứa Tinh” đã biến thành bộ xương khô bọc da nằm trên đất, bộ sườn xám trên người cũng mất đi vẻ nền nã vốn có.
Cánh cửa tủ mở toang, Kim Nhân Diệu chầm chậm bước ra, nụ cười quái đản treo trên gương mặt.
“Tao không dễ chết như mày tưởng đâu.”
Giọng nói này vẫn là giọng của “Hứa Tinh” khi nãy, cô ta đã bỏ chạy sang cơ thể Kim Nhân Diệu. Như những gì cô ta từng nói, loài bọn chúng hợp sống bám trong cơ thể đàn ông hơn. Nói cách khác, cô ta hiện tại sẽ mạnh hơn hẳn lúc trước.
Phía bên kia, lửa trong bếp lò đang cháy vượng. Hai người phụ nữ bận rộn sơ chế thức ăn. Hai người phụ nữ lấy miếng thịt từ trong chiếc chum lớn ra. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, người phụ nữ lập tức thả miếng thịt vào lại chum, đậy kín nắp, quay lại hỏi: “Ai đấy?”
“Tôi đây. Ông bà chủ sai tôi đến xem thuốc sắc xong chưa.” Quản gia đứng ngoài cửa chờ người bên trong mở cửa ra. Thực ra đó không phải quản gia thật mà là Hình Đình sau khi đổi mặt.
Chốc lát sau, cánh cửa mở ra.
Hai người phụ nữ cung kính đứng đó, “Lát nữa là xong ạ.”
Hình Đình gật đầu, ánh mắt hắn quét quanh căn phòng. Trong bếp có năm, sáu cái chum lớn. Ở Trà Thành, loại chum lớn này thường được dùng để đựng gạo. Vườn Hứa không có quá nhiều người, chắc chắn không cần nhiều chum gạo đến thế. Hơn nữa, cái chum này phải to gấp đôi những cái chum hắn thường thấy, thậm chí có thể đựng lọt cả người.
Hắn đi về phía đó, hai người phụ nữ cũng đi theo. Lúc tới gần mấy cái chum, một người chợt nói: “Quản gia, thịt không đủ ăn.”
“Không đủ ăn?” Hình Đình khó hiểu, tay hắn dừng phía trên nắp chum. Trong cái chum lớn như thế này là thịt? Hắn nuốt nước bọt, bỗng nhiên không dám lật cái nắp này lên.
Ai ngờ hai người phụ nữ kia lại mở chum ra cho hắn xem.
Bên trong là một người trần truồng đang cuộn người thành một tư thế quái dị. Bụng của kẻ đó đã bị moi rỗng, đầu lại ngẩng cao, mắt trợn trừng nhìn thẳng vào Hình Đình.
Hình Đình nén cảm giác khiếp hãi trong lòng xuống, nghiêng người nhìn hai người phụ nữ một cao một thấp kia. Thật khó lòng nào tưởng tượng nổi người ở vườn Hứa lại ăn thịt người!
Vậy thứ thuốc bọn họ sắc lại là gì nữa đây?
Hắn nhìn về phía ấm thuốc trên bếp lò, lờ mờ trông thấy quả tim người nằm giữa mớ thảo dược.
Đây là phương thức chữa bệnh của bọn họ ư?
Hình Đình chửi một câu “súc sinh” trong lòng. Đúng lúc này, hai người phụ nữ sau lưng giơ cao cây gậy gỗ nện mạnh vào đầu Hình Đình.
Trong phòng, Hà Phục dần rơi vào thế hạ phong khi giao đấu với Kim Nhân Diệu.
Hà Phục không ngờ Kim Nhân Diệu lại có sức mạnh đáng gờm đến vậy. Sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay y mờ dần đi. Nếu lúc này không nhanh chóng giải quyết được Kim Nhân Diệu, có lẽ người phải chết ở vườn Hứa hôm nay chính là bọn họ.
Kim Nhân Diệu điên cuồng tấn công về phía Hà Phục. Sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay Hà Phục biến mất.
Đúng lúc này, một người đột ngột xông vào.
Đó là một người phụ nữ nhưng lại mặc quần áo đàn ông. Tay cô ta dính đầy máu tươi. Đôi mắt đỏ lòm kia như đang tuyên bố rằng cô ta vừa giết người.
“Hứa Bội.” Hà Phục gọi tên cô ta.
Nghe thấy Hà Phục gọi tên mình, Hứa Bội duỗi chân đá văng Kim Nhân Diệu.
Hà Phục nói với Hứa Bội: “Tôi đã tìm được người giúp cô, chính là gã.”
Hứa Bội đỏ mắt nhìn Kim Nhân Diệu người không ra người, quỷ không ra quỷ kia, dáng vẻ đó thật sự trùng khớp với anh học trò trong trí nhớ.
Năm đó, anh học trò cưới cô rồi lại ruồng rẫy, thậm chí tàn nhẫn giết chết cô và chôn ở vườn sau. Năm tháng qua đi, không ngờ cô lại hóa thành oán linh nhờ vào miếng ngọc bội mặt người rồi phá phách khắp nơi, cuối cùng bị anh học trò mời đạo sĩ về phong ấn dưới đất vàng. Mãi đến hiện tại, sau khi Hình Đình lấy miếng ngọc bội mặt người ra, rốt cuộc cô ta cũng có thể bám lên người Hình Đình, được nhìn thấy ánh mặt trời, đi giết hết những kẻ bạc tình trong thiên hạ.
Hà Phục chỉ vào Kim Nhân Diệu, nói với Hứa Bân: “Sau khi luân hồi chuyển kiếp, anh học trò đã đầu thai thành Kim Nhân Diệu.”
Nghe vậy, Hứa Bội biến thành ảo ảnh, rời khỏi cơ thể Hình Đình, bước về phía Kim Nhân Diệu.
Cô muốn tìm gã báo thù, ý niệm ấy đã tồn tại trong lòng cô hàng trăm năm. Nhưng đến hiện tại, khi nhìn thấy Kim Nhân Diệu, cô lại do dự. Cô thật sự rất nhớ gã, rất muốn hỏi một câu rằng khi xưa, lúc giết cô, gã có từng đau lòng, có từng rơi nước mắt không.
Nhìn bóng hình lờ mờ của nữ quỷ, nỗi sợ dấy lên trong lòng Kim Nhân Diệu.
Hứa Bội cất giọng khàn đặc, hỏi gã: “Chàng có từng nhớ đến ta không?”
Kim Nhân Diệu không trả lời. Gã hoàn toàn không biết nữ quỷ trước mặt thì sao có thể nhớ đến cô ta.
“Ta rất nhớ chàng.”
Khi nói ra câu này, bộ móng sắc nhọn của Hứa Bội đã găm sâu vào cơ thể Kim Nhân Diệu.
Máu nhuộm đỏ ngón tay cô, Hứa Bội trở nên trong suốt hoàn toàn rồi biến mất. Kim Nhân Diệu cũng ngã ra đất.
Dùng ác quỷ giết chết quái vật, ván này Hà Phục thắng. Y dùng cách thức đơn giản nhất, tốn ít sức lực nhất giải quyết hai kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ này.
Hà Phục khom lưng nhặt miếng ngọc bội mặt người dưới đất. Hình Đình đã ngất xỉu cũng choàng tỉnh dậy, hắn tóm chặt lấy tay y, kêu toáng lên: “Hà Phục, bọn họ ăn thịt người! Người ở vườn Hứa ăn thịt người!”
“Tôi biết.” Hà Phục mỉm cười, cất ngọc bội mặt người vào túi.
“Thế sao anh còn chưa bắt bọn họ lại, anh là cảnh sát đó.” Hình Đình vò đầu, hắn nghĩ thế nào cũng không ra tại sao bản thân bị người ta đánh ngất trong bếp nhưng giờ lại tỉnh dậy trong căn phòng tối đen như mực này.
Hơn nữa, sao trên đất lại có ba bộ xương trắng đang nằm thế kia.
Rốt cuộc bọn họ là ai?
Hà Phục đưa tay kéo hắn đứng dậy, phủi sạch bụi đất giúp hắn.
“Nhiệm vụ của chúng ta đã kết thúc. Chuyện kế tiếp cứ giao lại cho bọn họ, tôi báo tin để người của cục cảnh sát tới đây rồi.”
Hà Phục ra khỏi phòng, Hình Đình lập tức đuổi theo.
“Kết thúc rồi?” Rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ chuyện gì, sao mới đó mà đã xong rồi. “Chẳng lẽ ban nãy tôi lại bị nữ quỷ chiếm xác.”
Hà Phục gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng ngọc bội đã lấy ra rồi, nữ quỷ sẽ không bám theo cậu nữa đâu.”
Hình Đình thắc mắc: “Cô ta thật sự giết chết anh học trò kia rồi?”
“Ừ.”
“Anh còn chưa nói tôi biết rốt cuộc anh học trò đó là ai?”
Hà Phục nhìn hắn, nói: “Tôi nói với Hứa Bội rằng anh học trò kia luân hồi chuyển kiếp đầu thai thanh Kim Nhân Diệu. Vậy nên cô ta giết chết Kim Nhân Diệu.”
Hình Đình gãi đầu, không bắt kịp mạch logic này. Sao Kim Nhân Diệu lại là anh học trò?
“Trên đời này thật sự có luân hồi chuyển kiếp sao?”
Hà Phục cười, trả lời: “Tôi không biết.”
Hình Đình không nói gì, chỉ lừ mắt. Hắn hiểu ra ngay: “Anh lừa Hứa Bội!”
Ai ngờ Hà Phục lại thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi lừa cô ta.”
Nụ cười ngây thơ vô tội kia khiến Hình Đình chợt cảm thấy sởn tóc gáy.
Từ khi quen biết, Hà Phục kia luôn treo đầy những lời nói dối trên miệng. Hiện tại, dù vẫn đang nói dối, y lại có thể trưng ra khuôn mặt ngoan hiền như trẻ nhỏ, khiến người ta không thể không tin rằng những điều y nói là sự thật.
Hai người rời khỏi vườn Hứa bằng cửa sau, Dương Minh Trăn dẫn đội cảnh sát xông vào từ cổng chính.
Dương Minh Trăn cho người phong tỏa vườn Hứa, lại phát hiện ra rằng vườn Hứa này đã biến thành căn nhà hoang rỗng tuếch, chẳng còn lấy một người sống.
“Đội trưởng, vườn Phương Bách có hai bộ xương.”
“Đội trưởng, vườn Trích Tinh có ba bộ xương.”
Dương Minh Trăn đứng giữa sân, chờ cảnh sát thứ ba quay lại báo cáo.
“Đội trưởng, phòng bếp có hai bộ xương và năm thi thể được giấu trong chum.”
“Người đâu? Người tôi cần bắt đâu!” Dương Minh Trăn giận dữ. Hắn cuống cuồng chạy tới vườn Hứa, thế mà không có lấy một người còn sống. Thứ để lại cho hắn chỉ là một đống xương trắng và thi thể.
“Báo cáo đội trưởng, không tìm thấy người.”
“ĐM! Mang hết xương với thi thể về cho tôi. Tôi phải khám nghiệm tử thi!”
Hai ngày sau, một tin tức trên Nhật báo Trà Thành được lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
“Xương trắng ở nhà họ Hứa giết người vào ban đêm. Thì ra bọn họ chính là hung thủ những vụ án rạch mặt moi tim.”
Dương Minh Trăn xé nát tờ báo, ném chén trà trên tay xuống sàn. Án còn chưa phá được đã biến thành chuyện ma, sợ rằng bát cơm của hắn khó lòng giữ được rồi.
Hiện tại ai cũng biết người trong vườn Hứa đã chết được một tháng. Bọn họ biến thành quỷ, đêm khuya đi giết người ăn tim, năm thi thể trong bếp chính là bằng chứng.
Cảnh sát Thôi Lương cầm chổi, chầm chậm tới gần chỗ chén trà vỡ, tỉ mẩn quét tước.
“Tôi ra ngoài hít thở không khí.”Phần kết: Người tên Hà Phục
Trước cổng cục cảnh sát, một thanh niên mặc Âu phục màu nâu đụng phải Dương Minh Trăn.
“Ối, xin lỗi xin lỗi, bất cẩn đụng phải đội trưởng Dương.” Thanh niên đó chính là đạo tặc Hình Đình. Tuy vậy, sau khi trải qua chuyện nữ quỷ nhập xác, hắn đã quyết định cải tà quy chính, rửa tay chậu vàng, từ giờ trở đi sẽ làm một công dân tốt.
Dương Minh Trăn đang nổi nóng, không thèm nhìn hắn đã bỏ đi thẳng.
Hình Đình gọi hắn lại: “Đội trưởng Dương, hôm nay tôi tới đây để cảm ơn. Không biết cảnh sát Hà Phục trong cục các anh có còn ở đó không?”
Dương Minh Trăn khựng lại, hắn quay phắt sang nhìn Hình Đình, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Cậu vừa nói gì cơ?”
Hình Đình cười hì hì nhắc lại: “Hà Phục, cảnh sát Hà Phục có trong đó không? Tôi đặc biệt tới đây để cảm ơn anh ấy.”
Dương Minh Trăn sầm mặt, tay chụp mạnh lên vai Hình Đình, gằn giọng: “Nhớ cho kỹ, cục cảnh sát chúng tôi không có Hà Phục, trên đời này cũng không tồn tại Hà Phục! Người đó đã chết từ hai năm trước rồi.”
Hình Đình há hốc miệng nhìn Dương Minh Trăn, “Đội trưởng Dương đang đùa đúng không?”
“Ông đây đếch rảnh mà đùa với cậu. Tới từ đâu thì cút về đó đi!” Dương Minh Trăn đuổi hắn như đang đuổi ôn thần.
Hai năm rồi, hắn những tưởng sẽ không ai nhắc lại cái tên đó nữa. Vậy mà giờ lại có người tới nói rằng muốn cảm ơn Hà Phục. Đúng là gặp ma!
Trên đời này không ai rõ hơn hắn, trong cuộc truy quét quái vật hai năm trước, Hà Phục đã hy sinh. Hắn nấp trong góc tối, trơ mắt nhìn Hà Phục bị quái vật rạch bụng.
Không có tim, con người sao có thể sống sót. Thế nhưng sau đó, Hà Phục đã trở lại. Y quay về cục cảnh sát, tiếp tục sống như người bình thường, ngày ngày đi làm và tan ca cùng bọn họ.
Y biết ăn cơm, biết cười nói với mọi người, thực sự là một người bình thường.
Thế nhưng Dương Minh Trăn lại sợ sãi. Hắn luôn cảm thấy Hà Phục trở về lần này đã thay đổi. Có lẽ Hà Phục giả này chính là do quái vật biến thành! Thế nên hắn không chút do dự nổ súng với đối phương, mặc cho người ấy từng là ân nhân cứu mạng của hắn.
Dương Minh Trăn ngẩng đầu nhìn mặt trời. Đây là ngày nắng vàng rực đầu tiên kể từ khi vào thu, thế nhưng hắn lại thấy vô cùng lạnh lẽo.
“Hà Phục, anh không thể còn sống. Nếu anh tiếp tục xuất hiện, tôi sẽ giết anh.”
Trên đời này không thể tồn tại quái vật. Quái vật chỉ biết giết người, chúng không được phép sống.
Thế nhưng con người thì sao?
Chẳng phải con người cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào hay sao? Dù là một con người nhưng rồi cũng có khi trở nên đáng sợ hơn cả quái vật.
Gió lẳng lặng lướt qua đường phố Trà Thành, nắng gắt bị đám mây che khuất…
Hôm nay, dường như có thứ gì đó đã thay đổi.
***
Hình Đình đi trên đường, tìm kiếm một công việc mới, hắn không muốn làm một tên trộm nữa. Hắn muốn được sống bình thường dưới ánh nắng chứ không phải hành tẩu giữa đêm đen.
Mưa to thình lình trút xuống, xối hắn ướt như chuột lột. Hắn đứng trú mưa dưới mái hiên, tay chống lên vách tường. Một tờ giấy chợt bay xuống trước mặt hắn, trên nền giấy trắng tinh là vài con chữ lớn: Tiệm cá Số 7 thông báo tuyển dụng đầu bếp, ai đến cũng nhận.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, lập tức trông thấy chữ trên tấm biển hiệu chính là “Tiệm cá Số 7”.
“Đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công. Trời vẫn còn thương mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT