Tô Vân Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nước, trông vô cùng đáng thương.
"Xong đời rồi, ngày mai bố mẹ em đến."
Trương Vũ dừng lại ba giây.
Một, hai, ba.
Trương Vũ hét lên:
"Cái gì?!!!"
Chương 55: Bao giờ hai đứa cưới vậy?
"Tô Vân Hi, anh mặc thế này được không?"
Chủ nhật, buổi chiều.
Trương Vũ thay một bộ vest bước ra.
Còn Tô Vân Hi thì mặc váy ngắn denim, phối với áo phông ngắn tay sọc ngang hồng trắng, cả người toát lên vẻ dễ thương.
Cô nhìn thấy Trương Vũ mặc vest đi ra, suýt nữa thì ngất xỉu.
"Đồ ngốc! Đừng có ăn mặc trịnh trọng như thế!"
Trương Vũ vẫn còn đang loay hoay với cúc áo.
"Ơ, không mặc trịnh trọng như vậy có vẻ thiếu nghiêm túc không?"
Tô Vân Hi bước nhanh đến, đẩy lưng Trương Vũ về phòng.
"Đừng nghịch cúc áo nữa, anh mặc như vậy bố mẹ em sẽ tưởng anh là nhân viên bán hàng đấy, bình thường một chút là được rồi."
Trương Vũ bị đẩy vào phòng.
"Làm bán hàng thì sao, em kỳ thị nghề nghiệp đấy à."
Tô Vân Hi liếc cậu một cái.
"Đừng có đánh trống lảng, em chỉ là bảo anh đừng ăn mặc quá long trọng vào cuối tuần thôi, anh mặc bình thường một chút là được."
Tô Vân Hi đưa tay lục vali của Trương Vũ.
Trương Vũ "Ơ" một tiếng.
"Đó là vali của anh đấy."
Lúc này Tô Vân Hi đã hoàn toàn mất lý trí, không nghe thấy Trương Vũ nói gì.
Cô lục lọi vali của Trương Vũ.
"Mặc bộ này."
Cô lấy ra một chiếc quần dài màu kaki, một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng và một chiếc áo sơ mi mỏng màu nâu ném lên giường.
Trương Vũ nhìn bộ quần áo đó.
"Thời tiết này mà mặc thế này có nóng không, hơn nữa mặc như vậy trông anh như sinh viên chưa trải sự đời."
Tô Vân Hi không cho Trương Vũ cơ hội phản bác.
"Thay đi."
Trương Vũ nhìn cô khác thường như vậy, cũng đành từ bỏ chống cự.
Lúc này cô ấy chắc là đang nghĩ đến việc bố mẹ sắp đến, đầu óc đã hoàn toàn quay cuồng rồi.
Cũng đúng, đổi lại là cậu chắc cậu cũng cuống.
Nhưng cũng không cần phải căng thẳng như vậy chứ.
Trương Vũ cầm bộ quần áo trên giường lên, Tô Vân Hi vẫn đứng im tại chỗ.
Trương Vũ nhìn cô.
Tô Vân Hi nghiêng đầu nhìn lại.
"Sao vậy, mặt em có gì lạ à?"
Trương Vũ chỉ vào cửa.
"Em có nên ra ngoài đợi anh không?"
Tô Vân Hi "Ồ" một tiếng, mặt hơi đỏ nói:
"Hình như là vậy."
Trong lòng cô lẩm bẩm một câu.
Cũng đâu phải chưa nhìn thấy...
Sờ mó cũng sờ mó rồi, còn ngại gì nữa.
Nhưng nói ra câu này thì chắc hôm nay mặt cô lại không giữ được nữa, nên Tô Vân Hi không nói gì, ngoan ngoãn đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Trương Vũ thở dài.
Sở dĩ thành ra như thế này là do bố mẹ Tô Vân Hi đột ngột ghé thăm.
Trước đây cô đã nói với gia đình về việc yêu đương với Trương Vũ, nhưng chuyện chia tay thì vẫn giấu.
Vì vậy, Tô Vân Hi đã nhờ Trương Vũ đóng giả bạn trai một ngày của cô.
Đương nhiên, không phải miễn phí.
"Sao, anh không đồng ý à?"
Tô Vân Hi vẻ mặt khó tin, người đàn ông vô tình này, chẳng lẽ không hiểu giang hồ có câu ra tay lúc cần ra tay sao?
Trương Vũ thì hơi ngại ngùng.
"Em nghĩ mà xem, anh phải giả làm bạn trai em, còn phải tiếp bố mẹ em cả ngày, chẳng phải rất nguy hiểm sao, anh sợ bố mẹ em xé xác anh mất."
Tô Vân Hi không biết Trương Vũ đang nghĩ gì, chỉ xua tay nói:
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, bố mẹ em cũng không phải người không nói lý lẽ, anh Vũ, anh giúp em đi mà, hơn nữa anh cũng đang sống chung với em."
Trương Vũ nói:
"Anh có thể chạy mà, ngày mai anh sẽ không ở nhà cả ngày."
Tô Vân Hi nghĩ, anh mà chạy thì em giải thích thế nào.
Em sống chung với một người đàn ông xa lạ?
Mẹ em sẽ suy nghĩ lung tung rồi đánh c.h.ế.t em mất!
Cô khẽ ho một tiếng, ánh mắt lảng tránh nói:
"Như vậy đi, em đồng ý với anh một việc là được chứ gì, anh thích gì cũng được! Hôn hay gì khác em cũng đồng ý!"
Trương Vũ bực bội nhìn cô.
"Ai thèm hôn em chứ, đã nói là chán rồi, nhưng mà thấy em thành khẩn như vậy, thì anh sẽ chấp nhận điều kiện này để giúp em."
Thế là Tô Vân Hi lại nợ Trương Vũ một việc.
Trương Vũ thay bộ quần áo mà Tô Vân Hi đưa rồi bước ra, cậu còn cố tình vuốt vuốt tóc, dùng keo vuốt tóc, còn lén dùng sữa rửa mặt của Tô Vân Hi để rửa mặt.