"Tôi thật tốt, tôi vừa có thể làm bạn gái cậu, vừa có thể làm bạn, chị gái, em gái của cậu, bạn gái hoàn hảo như vậy tìm đâu ra!"
Trương Vũ ném con cua vào túi ni lông.
"Cậu lại nói linh tinh gì đấy, cứ cảm thấy cậu đang nói những điều rất nguy hiểm rất kỳ quái, nhưng dù cậu thế nào tôi cũng thích cậu."
Tô Vân Hi hơi ngại ngùng.
"Thật sao?"
Trương Vũ bắt đầu bới một cục đá khác.
"Đương nhiên là thật rồi, tôi và cậu đã yêu nhau bốn năm rồi đấy, chị ơi."
Tô Vân Hi lại khá thích việc người đàn ông này miệng thì nói không muốn, nhưng vẫn một tiếng chị hai tiếng chị gọi mình.
A, thật dễ nghe.
Cứ cảm thấy có tác dụng kéo dài tuổi thọ, tâm trạng vui vẻ nói không chừng có thể sống thêm vài năm.
Tô Vân Hi nghĩ cũng đúng.
Đã bốn năm rồi, càng ngày càng lâu, thật tốt.
"Tôi không phải đang lo lắng sao."
Lo lắng, gạch bỏ.
Muốn thỏa mãn sở thích của mình.
Không, thật ra vẫn có chút lo lắng, dù sao tình yêu cuối cùng cũng sẽ trở nên nhạt nhòa, mọi đam mê đều lụi tàn.
Tuy rằng lúc này chủ yếu là ham chơi.
Trương Vũ suy nghĩ, biết rõ những suy tính trong lòng Tô Vân Hi.
"Ừm, nếu vậy, chúng ta không cá cược, hãy giao dịch."
Mắt Tô Vân Hi sáng lên.
"Giao dịch, giao dịch thế nào?"
Trương Vũ lại bắt được một con cua.
"Sau khi về nhà, tôi có thể gọi cậu là chị cả một ngày, cho đến tối đều được, nhưng, tôi cũng muốn cậu..."
Tô Vân Hi hiểu ra, đứng dậy chỉ vào Trương Vũ nói:
"Tôi hiểu rồi, muốn tôi làm ấu nữ đúng không, đồ cuồng loli c.h.ế.t tiệt, cuối cùng tôi cũng vạch trần bộ mặt thật của cậu rồi, trước kia có người còn tỏ vẻ khinh thường đồ bơi học sinh tiểu học, thực ra cậu thích muốn c.h.ế.t luôn rồi!"
Quả nhiên, người đàn ông nhà mình chính là như vậy.
Anh ta thích người lùn.
Trương Vũ siết chặt con cua.
Con cua đau đớn vung vẩy càng.
Anh ơi, anh ăn thì ăn đi, cho em c.h.ế.t thoải mái, anh tưởng có vỏ thì không biết đau à?
Trương Vũ lắc đầu.
"Không, không phải, sao cậu không nói mình là chính thái khống."
Tuy Trương Vũ không hiểu biết nhiều, nhưng Tô Vân Hi ở bên cạnh, anh cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, Tô Vân Hi trông thì ngây thơ vô hại, nhưng thực chất là một cái thùng nhuộm, đã sớm nhuộm Trương Vũ đổi màu rồi.
Tô Vân Hi ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, vỗ n.g.ự.c tự hào.
"Tôi chính là chính thái khống!"
Trương Vũ im lặng, ném con cua vào túi ni lông.
Không đấu lại người phụ nữ mặt dày này.
Bây giờ cô ấy đã hoàn toàn không kiềm chế nữa rồi, trước kia ít nhất còn kiềm chế có điều kiện.
Phía sau Tô Vân Hi vang lên một giọng nói thân thiết.
"Hai đứa đang bắt cua à?"
Cơ thể Tô Vân Hi cứng đờ tại chỗ.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy mẹ Trương.
Cô như bị Medusa hóa đá, cả người biến thành đá.
Cạch.
Một viên đá vụn rơi xuống từ trên mặt.
Trương Vũ nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, nhịn cười đến đau bụng, khóe miệng không thể nào kìm lại được.