“Còn nữa, đừng mua đồ rẻ tiền nữa.”
Tô Vân Hi khẽ “ừm” một tiếng, có vẻ như nhớ ra điều gì đó.
“Cũng phải xem tình hình nữa, mấy thứ đồ thiết yếu thì anh sẽ không mua đồ rẻ tiền, nhưng mà có những thứ không cần thiết lắm thì mua rẻ được thì cứ mua rẻ.”
Cô nắm lấy bàn tay mà Trương Vũ đang sờ mặt mình, không hề tức giận mà ngược lại còn hỏi với vẻ vui vẻ:
“Còn gì nữa không? Nhanh lên, nói thêm đi, nói hết những điều không hài lòng một lần luôn đi.”
Trương Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng.
“Ừm, đừng nói là không thích anh nữa.”
Tô Vân Hi nhìn cậu, người đàn ông này khác gì một chú chó lớn vậy, thật là ngốc nghếch.
Nhưng mà, thật đáng yêu.
Thật thích.
Thật thích anh ấy.
Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt Trương Vũ, rồi nói:
“Ừm, sẽ không nói là không thích anh nữa, em siêu thích anh, em thích anh nhất.”
Cô nhìn vào mắt Trương Vũ.
“Còn anh?”
Chương 110: Thư tình
Ánh mắt Trương Vũ chạm phải đôi mắt hạnh long lanh mà cậu luôn nhung nhớ, khẽ nói:
“Ừm, thích, vẫn luôn thích.”
Tô Vân Hi lại dựa đầu vào vai cậu.
“Thích chỗ nào của em? Đây là câu hỏi thứ mấy rồi?”
Mái tóc Tô Vân Hi chạm vào mặt Trương Vũ, rất mềm mại, mượt mà, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy hơi ngứa.
“Anh cũng không biết là câu thứ mấy nữa, ừm, mà nói đi, sao trước đây em lại cảm thấy anh không thích em?”
Tô Vân Hi khẽ gõ vào n.g.ự.c cậu, nói:
“Đừng có trả lời câu hỏi bằng câu hỏi nữa, dù sao thì lúc đó anh cũng không gặp em, còn để người phụ nữ khác nhắn tin cho em, em đã nói với anh rồi, lúc đó em có hơi tự ti.”
Trương Vũ đưa tay phải ôm lấy vai cô gái một cách tự nhiên.
“Cho nên em mới nghĩ anh không thích em sao?”
Tô Vân Hi gật đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy, con gái đôi khi sẽ suy nghĩ nhiều thứ, hơn nữa em rất nhiều việc không giỏi, cũng không phải là người được yêu thích, dáng người cũng không đẹp, vừa lùn vừa n.g.ự.c lép đúng không? Mặc dù ngoài miệng nói không sao cả, nhưng vẫn có chút tự ti.”
Cô buông tay xuống, đặt lên đầu gối.
“Ừm, không giống trong phim hoạt hình, anh xem có những nhân vật rất được yêu thích, đó là vì là phim hoạt hình, hoặc là tiểu thuyết, thế giới thực, con gái chỉ cần hơi mập một chút thôi là sẽ bị người ta nói, ôi chao, bạn mập quá.”
Cô bẻ ngón tay đếm.
“Thường xuyên nghe thấy những câu như vậy đúng không? Thời đi học, dù là nói đùa hay nói thật, đều sẽ nói, bạn mập quá, bạn gầy quá, mặc dù con trai sẽ không nói thích n.g.ự.c to, nhưng trong lòng vẫn sẽ nghĩ như vậy đúng không?”
Trương Vũ nắm lấy cổ tay cô.
“Không có chuyện đó, anh thích n.g.ự.c lép!”
Tô Vân Hi đỏ mặt.
Người đàn ông này lại phát điên rồi a a a a a!!!
Anh đang nói cái gì vậy!!
Không phải, kêu anh thẳng thắn chứ không phải kêu anh thẳng thắn kiểu này!
Cô gạt tay Trương Vũ ra, hai nắm đ.ấ.m không ngừng đ.ấ.m vào n.g.ự.c cậu.
“Đồ ngốc, đồ ngốc! Chẳng hiểu tí lãng mạn nào cả! Thật không thể tin nổi!!!”
Trương Vũ cảm thấy đã lâu rồi không nghe thấy cô nói những lời như vậy.
Tay trái cậu nắm lấy một tay của Tô Vân Hi, kết quả Tô Vân Hi cũng dừng tay còn lại, lại ngẩng đầu lên, nhìn cậu, trừng mắt nhìn cậu.
Ánh mắt Trương Vũ lướt qua đôi môi đỏ mọng của Tô Vân Hi.
“Em vừa không phải hỏi anh thích chỗ nào của em sao?”
Tô Vân Hi rụt người lại.
“Ừm, đúng là có hỏi, nhưng anh vẫn chưa trả lời mà?”
Trương Vũ tuôn ra một tràng:
“Anh rất thích đôi mắt của em, đôi mắt rất đẹp, đặc biệt long lanh, anh thích đôi môi của em, mỗi lần hôn em anh đều lưu luyến không thôi.”
Nghe những lời của cậu, mặt Tô Vân Hi càng đỏ hơn.
Chết tiệt, đây, đây là kiểu chơi xấu hổ gì vậy?
Ánh mắt cậu lướt qua chiếc cổ trắng nõn và bộ vest ôm sát người của Tô Vân Hi.
“Anh thích làn da của em, thích dáng vẻ em mặc vest, khi em mặc vest, vẻ trẻ con và trưởng thành hòa quyện vào nhau, khiến anh rất mê mẩn, đương nhiên, anh cũng rất thích em n.g.ự.c lép, à, vừa nói rồi.”
Gương mặt Tô Vân Hi vốn hơi cảm động bỗng xịu xuống.
“Trương Vũ, thật ra anh vốn là đồ biến thái đúng không?”
Nói một lần rồi thôi đi, còn nói hai lần, cứ như đang nhấn mạnh điều gì đó vậy.
Chết tiệt, nghe thật không vui.
Thôi được rồi, vẫn có chút vui.
A, thật tốt…