Ngoài ra vì cảm ơn thím Lưu, cô còn mang thêm một túi bánh hạt mè, còn có hai vắt mì sợi mà ngày hôm qua đã hứa.
Buổi sáng có rất nhiều người đi lại trên đường phố, mọi người hoặc đi bộ hoặc đạp xe đạp, quần áo của người dân vô cùng đơn giản, nhưng tinh thần thế nhưng lại cao hơn người đời sau rất nhiều.
Trương Thiên hòa vào đám người, rất nhanh đã tới nơi.
Nhắc tới lại thấy kỳ lạ, mỗi lần cô đến nhà thím Lưu đều không gặp được đứa con trai kia của bà ấy, xem chừng công việc của đối phương vô cùng bận rộn.
Trương Thiên lấy mì sợi và bánh hạt mè đưa cho thím Lưu, lại lấy ra từ trong giỏ một túi kẹo trái cây đưa cho Khánh Khánh.
Thím Lưu có chút ngại ngùng, bảo Khánh Khánh nói cảm ơn với Trương Thiên.
“Chỗ kẹo này rất đắt tiền, cháu mau nói cảm ơn với chị Tiểu Thiên đi.”
“Cảm ơn chị Tiểu Thiên.”
Khánh Khánh chớp chớp đôi mắt to tròn, xé mở một viên kẹo bỏ vào trong miệng, rất nhanh đã ngồi trên ngựa gỗ nhỏ của mình, nheo mắt lại hưởng thụ hương vị ngọt ngào tuyệt vời của kẹo trái cây.
Thím Lưu cũng đã thay quần áo xong, không quên xách theo một túi quýt, bà ấy vốn đã định đi thăm đối phương, nếu không cũng sẽ không kêu Trương Thiên đi cùng.
Nhà của Hạ Kiến Thành ở phía nam của khu nhà, nhà thím Lưu thì lại ở phía bắc, phải đi vài phút mới đến nơi.
Khi hai người đi tới nhà đối phương, ở bên ngoài nhà có rất nhiều người vây quanh, xem chừng mục đích của họ cũng không khác Trương Thiên là bao.
Thấy một màn như vậy, ý định của Trương Thiên trong nháy mắt đã bị dập tắt hơn nửa, phần còn lại cũng chỉ có thể dựa vào vận may.
Chờ người phía trước đưa đồ vật xong rời đi, Trương Thiên và thím Lưu cuối cùng cũng được bước vào trong phòng.
Vào phòng, cô thấy một người đàn ông trung niên mặt không chút thay đổi ngồi ở mép giường, cứ việc cảm xúc của đối phương khống chế rất tốt nhưng Trương Thiên vẫn nhìn ra một tia không kiên nhẫn.
Ngẫm lại cũng đúng, mẹ mình còn đang nằm ở trên giường bệnh, người ngoài lại lũ lượt kéo tới nhà, ngoài mặt là tới thăm người bệnh, trên thực tế lại là muốn xin việc, không kiên nhẫn cũng đúng thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-81.html.]
Trương Thiên định là gặp mặt một lần rồi sẽ rời đi, ít nhất cũng để lại một chút ấn tượng tốt cho người ta là không dây dưa.
Sau khi bước vào, cô đang muốn đặt đồ xuống, lại chợt nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vang lên.
“Tiểu Thiên đó à?!”
“Bà Miêu ạ?”
Trong lúc nhất thời Trương Thiên không khỏi sửng sốt, cô không ngờ tới người mà hôm nay mình muốn tới thăm lại chính là bà Miêu.
DTV
Nhìn bà Miêu đang nằm ở trên giường, Trương Thiên thầm nghĩ, chẳng lẽ ngày đó té ngã đã xảy ra vấn đề gì?
“Bà Miêu ơi, chả nhẽ ngày hôm đó bà không may bị té ngã, di chứng vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ ạ?”
Cô có chút sốt ruột hỏi.
Ngày đó cô và bà Miêu trò chuyện khá vui vẻ, hai người cũng vô cùng hợp ý, thế nên cô không hề hy vọng bà lão sẽ xảy ra chuyện.
“Bà thì không có chuyện gì, nhưng con trai bà cứ lo lắng linh tinh, đòi đưa bà tới bệnh viện để khám bệnh, còn kê đơn thuốc đắng không chịu được.”
Bà Miêu vỗ vỗ tay Trương Thiên nhẹ nhàng an ủi cô, đồng thời còn không quên trừng mắt nhìn con trai một cái.
Rõ ràng biết bà không thích uống thuốc đắng mà còn kê nhiều như vậy, con trai đúng là bất hiếu!
Hạ Kiến Thành cũng hết cách với mẹ ruột của mình, chỉ có thể thành thật đón nhận ánh mắt căm hờn của bà.
Biết đối phương không có vấn đề gì, lúc này Trương Thiên mới nhẹ nhàng thở ra.
“Không có vấn đề gì lớn là tốt rồi ạ. Nhưng bà nhớ phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, ăn một chút đồ có dinh dưỡng, bổ sung lại chất dinh dưỡng mà cơ thể thiếu hụt thì mới có thể khỏe mạnh sinh hoạt được.”
Trương Thiên nói xong, nhớ tới sữa bột đậu mà mình mang đến, bèn xoay người lấy ra.