Lần này Trương Thiên quyết định tự đi.
Người ở thảo nguyên bên kia không thể chỉ nghe nói một lời là tin ngay, cần có người đến an ủi họ.
Trương Thiên là người phù hợp nhất cho việc này.
Một là Trương Thiên là xưởng trưởng xưởng sữa Hồng Quang, hai là Trương Thiên nổi tiếng khắp cả nước, là xưởng trưởng Trương Thiên nổi tiếng. Năm đó còn có không ít cán bộ thảo nguyên đến tìm Trương Thiên học hỏi kinh nghiệm.
Lần này đi, đúng lúc có thể liên lạc với họ.
Để tiết kiệm thời gian, Trương Thiên đi máy bay đến đó, còn dẫn theo chồng và hai con.
Chồng cô phụ trách liên lạc với các ông lớn, họ phải uống rượu, Trương Thiên không thích nên dẫn con lên xe nói chuyện với các hộ chăn nuôi bò về việc vay vốn mua bò.
Ngoài dự đoán của Trương Thiên, việc này tiến triển rất thuận lợi, cơ bản là chỉ cần Trương Thiên xuất hiện thì việc này đã được giải quyết rồi.
Trương Thiên thắc mắc:
“Bác gái, cháu biết cháu cũng có chút danh tiếng nhưng bất cứ việc gì liên quan đến tiền bạc, mấy bác cũng phải cẩn thận, lỡ là kẻ lừa đảo thì sao?”
Tính cách đơn thuần này khiến cô không khỏi nghĩ đến việc đồng nghiệp cũ phàn nàn với mình về việc người thân bị lừa đảo chiếm đoạt tiền.
Bác gái chăn nuôi nở nụ cười giản dị, cười lớn cởi mở.
“Người có thể nói ra câu này sẽ không phải là kẻ lừa đảo!”
Trương Thiên sửng sốt, cảm thấy có vẻ như đang tự khoe khoang.
Bác gái cười một lúc rồi giải thích với Trương Thiên.
“Con gái bác làm việc ở xưởng sữa Hồng Quang, nó nói với bác rằng lãnh đạo công xưởng sẽ đến đây, trong nhà còn có vài tờ báo về cháu, trên đó còn có hình của cháu!”
Bác ấy nói xong thì đi lấy một cuốn sách, mỗi trang bên trong đều kẹp các tờ báo đã cắt, trang đầu tiên là hình ảnh Trương Thiên đang phát biểu.
“Thì ra là vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-661.html.]
Trương Thiên chợt hiểu ra.
“Xưởng sữa Hồng Quang của mấy cháu rất tốt, lương cao, phúc lợi cũng tốt, mỗi tuần còn được nghỉ hai ngày, còn chia nhà nữa. Nếu không có con gái bác làm việc ở công xưởng của mấy cháu, gia đình bác cũng không thể cho con út học đại học.” Trong mắt bác gái vừa có niềm vui vừa có vẻ hài lòng.
Trương Thiên im lặng một lúc:
DTV
“Chờ mấy bác nuôi bò tốt, mỗi ngày kiếm tiền từ sữa bò cũng là tiền lương. Nếu nuôi nhiều bò, thậm chí còn kiếm được nhiều hơn mấy lãnh đạo công xưởng nữa kìa.”
Hơn nữa bò còn có thể sinh bò con, đời đời cháu chắt không bao giờ hết.
Bác gái cười đến mức mắt híp lại thành vầng trăng:
“Đúng thế đấy!”
Trương Thiên ở lại đó hơn một tháng, ký hợp đồng với hai mươi nghìn người, trở thành điểm khởi đầu cho sự phát triển của xưởng sữa Hồng Quang.
Thời gian trôi qua, thêm vài năm nữa, cả huyện Thuần và cả thành phố Song Điền đều có sự thay đổi lớn.
Trên vùng đất vàng, những công xưởng khổng lồ và những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, người dân đi lại tấp nập, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười với tinh thần phấn chấn. Trên phố ngày càng có nhiều nhân viên văn phòng mặc áo sơ mi trắng, số lượng công nhân vẫn rất đông đảo.
Trong đó những người khiến người ta ngưỡng mộ nhất vẫn là công nhân của xưởng sữa Hồng Quang.
Khi vô số người ra ngoài kinh doanh, xưởng sữa Hồng Quang lại một lần nữa thực hiện cải cách.
Không chỉ tự mua xe tải vận chuyển hàng hóa, thành lập đội nghiên cứu sữa, mà còn dẫn dắt người dân ở thảo nguyên và các khu vực khác vay vốn nuôi bò.
Điều này đã khiến vô số người không hiểu, thậm chí còn thấy rất sốc.
Còn có không ít chuyên gia học giả trên báo đài công khai mắng chửi và không tin tưởng Trương Thiên.
Điều kỳ lạ là, truyền thông chính thống chưa bao giờ đưa ra một lời nghi ngờ hay chỉ trích nào.
Điều này khiến nhiều người ngửi thấy mùi bất thường.
Thật ra chuyện này rất đơn giản, quốc gia không nuôi nổi nhiều doanh nghiệp quốc doanh không sản xuất, chỉ ngồi đó tiêu tốn tài sản quốc gia.
Thêm vào đó là khoản quyên góp một trăm triệu đô la Mỹ của Trương Thiên cũng đóng góp một phần.