“Được.”
Trương Thiên thoải mái đồng ý, hợp tác trước một lần thử xem, sau đó sẽ quyết định có tiếp tục hợp tác hay không, nếu không được thì chạy, dù sao người đối diện chắc chắn cũng không nhận ra mình.
“Sáng sớm mai tôi sẽ giao chuyến hàng đầu tiên, anh thấy địa điểm nào là phù hợp?”
DTV
Triệu Tùng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, dẫn Trương Thiên đi vòng qua sau con ngõ, sau khi đi đến một chỗ rẽ, anh bèn chỉ vào chiếc sân bên cạnh nói:
“Sau khi cô tới thì gõ cửa, hai lần dài, một lần ngắn, một lần dài, lúc đó tôi sẽ mở cửa cho cô, tiền trao cháo múc.”
Trương Thiên không có ý kiến gì.
“Tôi nhớ rồi, đến lúc đó nhớ phải mở cửa đấy, tôi đi trước đây.”
Cô cũng không lo lắng có người đi theo nên lập tức quay người rời đi, vòng qua vài con ngõ, đi đến một góc ít người qua lại, sau khi tẩy trang xong thì bước ra ngoài rời đi.
Mà Triệu Tùng cũng không phái người đi theo, anh đã sớm nhìn ra đối phương đang cải trang, gần 80% người giao dịch ở chợ đen đều sẽ ‘thay hình đổi dạng’, anh cũng lười đi dò xét, dù sao bản thân quản lý chợ đen chứ không phải người.
Ngày hôm sau, Trương Thiên mang ba mươi bình rượu trắng, trong đó có mười lăm bình rượu trắng bình thường, năm bình còn lại trong đó là Ngũ Lương Dịch, rượu Phần và rượu Kiếm Lam Xuân.
Ngoài rượu ra, cô còn lấy năm chai bia, một chai Whisky, dù sao hiện tại cô cũng không cần lo lắng về việc bán, chỉ cần ngồi đợi thu tiền là được.
Đương nhiên, tất cả các nhãn trên bao bì đã bị xóa, thân chai vẫn sạch sẽ.
Tiếp theo là việc chuẩn bị tiệc cưới.
Hôm nay cô phải đi mua đồ, đồng thời còn phải đưa học trò của đầu bếp Chu về nhà chế biến nguyên liệu nấu ăn, có thể nói nhiệm vụ khá nặng nề.
Nhưng khi nghĩ đến ngày mai anh Cả kết hôn, có thể ăn nhiều đồ ăn ngon, Trương Thiên lập tức tinh thần phơi phới.
Tất cả là vì đồ ăn ngon!
…
“Nhất bái Chủ Tịch!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-65.html.]
“Kết thúc buổi lễ!”
“Chủ nghĩa xã hội thật tuyệt vời, chủ nghĩa xã hội thật tuyệt vời, địa vị của nhân dân ở nước xã hội chủ nghĩa rất cao…”
Trong sân nhà họ Trương, mọi người vây quanh đôi vợ chồng mới cưới, vỗ tay chúc mừng, hát những bài hát đám cưới, cả khung cảnh tràn ngập niềm vui.
Sau khi hoàn thành xong những bước bắt buộc, bước tiếp theo chính là khai tiệc.
Là phù dâu, Trương Thiên phải xách một giỏ đầy kẹo cưới đi sau vợ chồng anh Cả phát kẹo cưới.
Mà hiện giờ chính là lúc anh Cả dẫn chị dâu đi từng bàn nhận biết từng người.
Đầu bếp Chu mở hết bếp lên, cùng hai học trò bận tối mắt tối mũi ở trong bếp.
“Thầy à, hôm nay thầy đã bộc lộ hết các món tủ của mình ra rồi, không biết gia đình này đã nói những lời hay ý đẹp gì mà lại khiến thầy hết lòng như vậy?”
Học trò cả Tiểu Ngư thắc mắc trêu chọc.
Đầu bếp Chu trợn mắt nhìn học trò, bưng nước xốt mà học trò đã nêm nếm tốt ra.
“Đi làm việc đi! Nói nhiều lời vậy làm gì, bình thường cũng không thấy dồn tâm sức vào tôi luyện kỹ thuật dùng dao, nhìn ‘sư đệ’ của con kìa, vào muộn hơn con hai năm, nhưng kỹ thuật dùng d.a.o đã vượt qua con rồi!”
Tiểu Ngư mím môi, không tiếp tục hỏi nữa.
Chủ yếu là vì vấn đề này anh ấy thật sự không thể cãi lại, từ khi thầy nhận thêm ‘sư đệ’, Tiểu Ngư ngày nào cũng bị đả kích, người ta vừa có thiên phú lại vừa chăm chỉ cần cù, khiến anh ấy hiện tại cũng không dám khoe mẽ kỹ năng trước mặt ‘sư đệ’.
Lúc này, Trương Thiên bước vào nói:
“Đầu bếp Chu, vẫn còn thiếu một đĩa thịt kho tàu nữa.”
Bởi vì chỉ thiếu một đĩa, thím Hai cũng lười hỏi nên đã giao cho cô đi giải quyết chuyện này.
Đầu bếp Chu nhìn về phía học trò cả, hỏi:
“Còn một đĩa thịt kho tàu nữa đâu?”
Tiểu Ngư tìm xung quanh nhưng lại không nhớ mình đã để ở đâu.
“Ở đây.”
Học trò thứ hai Tiểu Diệp đưa đĩa thịt kho tàu mà anh ấy tìm thấy cho Trương Thiên.