“Em chờ chút!” Trương Quốc Khánh vội lấy sổ tay ra lật tìm, không lâu sau đã dừng lại ở một trang:
“Mã Lực này, hôm nay anh ta chịu trách nhiệm giao sữa tới cửa hàng bách hóa, em chờ một lát, anh đi tìm anh ta.”
“Anh đi đi.”
Trương Thiên đợi một lát, nhìn đồng hồ, vừa đúng tám rưỡi, Trương Quốc Khánh dẫn người đến.
“Chào xưởng trưởng!”
Mã Lực là chàng trai khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trông rất khỏe khoắn, vừa nhìn đã biết là thanh niên tốt.
“Chào cậu.” Trương Thiên mỉm cười:
“Tôi muốn nhờ cậu mang vài món đồ về giúp tôi, không biết hôm nay xe của cậu có đủ chỗ không?”
Mã Lực nhanh nhẹn đáp:
“Theo tình hình mọi khi, hôm nay chắc vẫn có thể để trống một nửa, dù cô mua tủ quần áo cũng đủ chỗ.”
Tủ quần áo thời đó rất lớn, ít nhất bằng ba bốn cái tủ lạnh, chắc chắn đủ dùng.
“Vậy nhờ cậu.”
Trương Thiên không đưa tiền mà đưa gói thuốc lá, Mã Lực định từ chối nhưng Trương Quốc Khánh lập tức nhét vào tay anh ta.
“Đưa anh thì anh cứ cầm, đến lúc đó còn cần anh giúp đỡ.” Trương Thiên nói.
Mã Lực do dự vài giây, cuối cùng nhận lấy.
“Cảm ơn xưởng trưởng!”
Công việc ở xưởng, Trương Thiên chỉ cần nắm rõ phương hướng, còn lại không có việc gì làm, Triệu Tùng thì phải kiểm tra tình hình công việc của các bộ phận, do đó lần này mua đồ do Trương Thiên phụ trách.
Triệu Tùng ngồi trong văn phòng, nghĩ đến việc vợ phải vận chuyển đồ nặng về, thế nào cũng không yên tâm.
Anh nghĩ tới nghĩ lui rồi tìm đến Cẩu Đản.
Cẩu Đản là nhân viên bán hàng của đại đội, thường xuyên chạy quanh các xã và huyện, bảo cậu ấy theo giúp đỡ cũng tiện.
Khi Trương Thiên đến cửa hàng bách hóa, đang xem xét kỹ lưỡng hàng hóa thì thấy Cẩu Đản chạy tới.
“Chị dâu, hôm nay em vào thành phố tìm khách hàng, anh Tùng bảo em tiện đường giúp chị.” Cẩu Đản cười tươi, tiến lại gần Trương Thiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-583.html.]
Trương Thiên hiểu ra ngay, vui vẻ nói:
“Được, lúc đó giúp tôi khuân đồ lên xe nhé.”
“Được thôi!”
Cửa hàng bách hóa rất lớn, hàng hóa phong phú, số lượng nhiều nhưng tủ lạnh và máy giặt lại không nằm trong đó.
Trương Thiên đi đến khu điện máy, có tổng cộng ba cái tủ lạnh, còn có sáu cái máy giặt, rải rác chiếm một không gian lớn, được bao quanh bằng dây thừng, người khác chỉ có thể nhìn từ bên ngoài.
Trương Thiên nhìn tấm phiếu trong tay, so sánh nhãn hiệu, xác định có thể mua rồi mới đi tìm nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng trông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt tròn và mắt xếch, tuy là gương mặt phúc hậu nhưng lại mang vẻ khắc nghiệt.
“Mua tủ lạnh?” Cô ta nhìn Trương Thiên và Cẩu Đản một lượt rồi nhíu mày, không vui nói nhỏ:
“Trông mấy người cũng không giống người có tiền mua.”
Cả hai đều ăn mặc giản dị, Trương Thiên mặc áo hoa đơn giản, quần công nhân đen và dép len, Cẩu Đản thì mặc đồng phục công nhân màu xanh.
DTV
Trương Thiên hiểu hầu hết nhân viên của các đơn vị nhà nước thời này đều như vậy nên không giận, nói với nhân viên bán hàng:
“Tôi là khách, cô là nhân viên bán hàng, dẫn khách đi xem sản phẩm là trách nhiệm của cô, hoặc là cô muốn tôi tìm lãnh đạo của cô?”
Sắc mặt nhân viên bán hàng thay đổi, giọng thô lỗ:
“Đợi đấy!”
Cô ta mạnh tay quăng chiếc áo len đang đan xuống, đứng dậy đá ghế, lầm bầm bước ra từ phía sau quầy.
Thật ra Trương Thiên có hơi muốn đổi người khác.
Cô thở dài, định quay lại khu điện máy thì thấy một cô gái mặc đồng phục nhân viên bán hàng bước tới, vừa đến đã bị mặt tròn giữ lại.
“Này cô, sao giờ làm việc mà cô không ở vị trí?” Mặt tròn lạnh lùng mắng cô gái.
Cô gái không hề hoảng sợ, mỉm cười nhẹ nhàng giải thích:
“Tôi đi vệ sinh, trước khi đi đã báo cô rồi.”
Mặt tròn nghẹn lời, lườm cô gái rồi chỉ vào Trương Thiên và Cẩu Đản:
“Họ muốn xem tủ lạnh, cô dẫn họ đi xem, đừng để họ chạm vào, nếu làm hỏng thì mấy người không đền nổi đâu!”
Nói xong, cô ta lườm họ rồi quay về chỗ ngồi, tiếp tục chậm rãi đan áo len.