“Tôi không hiểu rõ về anh ta, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Nếu cậu có thể bảo đảm thay anh ta thì chắc chắn chúng tôi cũng tin tưởng cậu.”

Bấy giờ Khâu Tuệ Lệ mới gạt bỏ cái biểu cảm hung hăng của mình đi.

“Chắc chắn anh ấy sẽ về!”

Sau quãng thời gian gián đoạn này, cuối cùng Khâu Tuệ Lệ cũng bình tĩnh lại. Cô ấy nhìn Trương Thiên, hỏi một cách nghiêm túc:

“Cậu chắc chứ? Một năm ít nhất phải sáu nghìn tệ, đây đâu phải một con số nhỏ?”

DTV

Cô ấy không muốn bạn bè mình phải khó xử.

Trương Thiên nhếch môi cười, bình tĩnh gật đầu:

“Tôi chắc chắn, nhưng phải ký hợp đồng ghi rõ thời gian và số tiền tài trợ. Đợi đến khi bạn trai cậu học được kiến thức và quay về làm việc, có thu nhập nhất định, chỉ cần trả hết trong vòng mười năm là được. Nhưng tôi giúp anh ta đi học là để xây dựng tổ quốc, sau này học xong rồi phải quay về. Vậy nên nếu anh ta vi phạm nguyên tắc, ví dụ như ở lại nước ngoài không về thì tôi sẽ yêu cầu anh trả một khoản tiền gấp đôi phí tài trợ ban đầu. Nếu anh ta không chịu thì chỉ còn cách đưa nhau lên toà thôi.”

Lòng người khó đoán, có thể giờ họ kiên định với mục tiêu, nhưng nước ngoài phát triển hơn trong nước. Nếu Phục Lê bị cuộc sống nước ngoài ăn mòn, có thể anh ta sẽ buông bỏ mọi thứ để ở lại nước ngoài.

Những trường hợp như vậy xuất hiện vô số ở các thế hệ sau.

Cô chỉ đang đề phòng trường hợp bất trắc mà thôi. Nếu Phục Lê vi phạm điều khoản trong hợp đồng, dù anh ta có ở lại nước ngoài, cô vẫn có thể dùng bản hợp đồng này để kiện anh ta lên toà án nước ngoài.

Nhưng Khâu Tuệ Lệ rất tin tưởng vào bạn trai mình.

Cô ấy nói bằng giọng điệu chắc nịch:

“Chắc chắn anh ấy sẽ hoàn thành việc học thật sớm và quay trở về nước. Nếu anh ấy thật sự trở thành loại người mà tôi khinh thường nhất, tôi sẽ đích thân ra nước ngoài tìm anh ấy, khiến anh ấy phải hối hận!”

Trương Thiên nhướng mày:

“Vậy ký hợp đồng đi.”

Thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Khi biết Trương Thiên chuẩn bị tài trợ cho mình đi du học, Phục Lê lập tức đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-572.html.]

Bước tiếp theo là ký hợp đồng.

Trương Thiên không định dùng nhà mình làm nơi ký hợp đồng, đặc biệt tìm nhà hàng mới mở năm nay đặt phòng riêng, nghe nói ông chủ nhà hàng có tổ tiên là ngự trù, còn từng nấu ăn cho lãnh đạo.

Đến ngày ký hợp đồng, Trương Thiên đến trước phòng riêng, chào hỏi nhân viên phục vụ rồi ngồi chờ Phục Lê đến.

Sau năm sáu phút, Phục Lê đến, đi cùng còn có Khâu Tuệ Lệ.

Trương Thiên cũng không chần chừ, lấy hợp đồng ra.

“Cậu xem trước đi, nếu có nghi vấn gì, chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc.”

Phục Lê ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua chút ngạc nhiên, hai tay nhận lấy xem xét.

Trương Thiên nói với nhân viên phục vụ:

“Các món đã đặt có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.”

Nhân viên phục vụ cười gật đầu rời đi.

Trương Thiên cầm ấm trà lên, rót cho mình một cốc trà chậm rãi uống, làm như vô tình hỏi.

“Tôi nghe nói, trước đây cậu phát hiện ra hang ổ của bọn buôn lậu, bọn chúng chủ yếu buôn lậu cái gì?”

Phục Lê ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:

“Buôn lậu cổ vật, thực ra nếu bọn chúng chỉ buôn lậu chút lương thực hay đồ dùng hàng ngày gì đó, tôi cũng coi như không biết nhưng sao lại buôn lậu cổ vật cho người nước ngoài?”

Anh ta cười lạnh:

“Nước mình có bao nhiêu đồ tốt đều bị bọn chúng bán hết! Để tôi thấy, đây là ông trời ám chỉ tôi thay trời hành đạo! Tôi cũng báo cảnh sát.”

Khâu Tuệ Lệ cũng đang xem hợp đồng bên cạnh, tức giận nói:

“Còn có cậu bạn giới thiệu Phục Lê đi làm, gã muốn Phục Lê làm kẻ thế tội!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play