Bạch Thiển Thiển nhìn về phía Trương Thiên với ánh mắt rầu rĩ.
“Tôi sợ lắm, tôi sợ bản thân sẽ thay đổi và biến thành người không giống tôi của hiện tại. Tôi sợ tôi và anh Yến sẽ giống như những người đó. Nếu vậy thì tôi phải làm sao? Trở thành một cặp vợ chồng hờ? Hay là ly hôn thẳng?”
Trương Thiên dừng tay, cô thầm than, sau khi sắp xếp lại câu từ trong đầu, cô nói với Bạch Thiển Thiển:
“Đầu tiên, hãy phân tích chi tiết cụ thể các vấn đề. Thứ nhất, những trường hợp cậu vừa đề cập tới gặp vấn đề trong hôn nhân là vì kinh tế, mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, tình cảm. Nói về kinh tế trước, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, cả cậu lẫn Vũ Yến Hoa đều không gặp khó khăn gì về kinh tế. Cậu làm việc tại bộ ngoại giao, tiền lương của cậu rất cao. Mà Yến Vũ Hoa cũng như vậy, hơn nữa bản thân anh ấy cũng không thiếu tiền. Nếu hai người kết hôn thì chắc chắn sẽ không gặp trở ngại về kinh tế. Giờ nói đến tình cảm, tôi tin chắc tình cảm của hai người sẽ chịu được những thử thách. Sau tất cả những khó khăn, hai người vẫn ở đây, vậy thì sau này tình cảm sẽ chỉ càng tốt đẹp hơn. Và cuối cùng là về mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu.”
Trương Thiên cảm thấy buồn cười, cô lắc đầu, xoa đầu Bạch Thiển Thiển:
“Cậu quên mất một chuyện, đó là mẹ Yến Vũ Hoa đã mất nhiều năm rồi, anh ấy cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với người ba cặn bã kia của mình. Người thân duy nhất của anh ấy bây giờ là ông cụ Yến Từ, mà ông cụ Yến đối xử với cậu không khác gì con gái ruột, Yến Vũ Hoa còn phải nhượng bộ cậu nữa mà. Thế nên những vấn đề cậu đang lo lắng vốn không tồn tại, cậu cứ yên tâm mà kết hôn đi.”
Cảm giác bất an trong lòng Bạch Thiển Thiển dần tan biến qua lời phân tích của Trương Thiên, cuối cùng cô ta mới dần thả lòng.
Bạch Thiển Thiển nở nụ cười ngượng ngùng, vén tóc ra sau tai:
“Hình như là vậy thật.”
Trương Thiên hoàn thành bước cuối cùng cho nút thắt đồng tâm, vặn cổ và bả vai, đứng dậy.
“Buổi chiều tôi còn hai tiết học nữa, tôi về trước đây. Nếu cậu cảm thấy tâm trạng không tốt thì có thể kéo Yến Vũ Hoa ra ngoài đi dạo nơi nơi, nhìn ngắm phong cảnh, đừng để bản thân bị bí bách.”
“Được, tôi nhớ rồi, cậu về trường học trước đi.”
Bạch Thiển Thiển tiễn Trương Thiên ra đến cửa, cô ta đứng ngây người trước cửa cả nửa ngày, cuối cùng lại đi về phía biệt thự lớn của nhà họ Yến.
Khóa học buổi chiều là lớp công cộng, Trương Thiên và mấy người bạn cùng phòng tình cờ học chung một căn phòng.
Bốn người ngồi cùng một hàng, vừa nghe giáo viên giảng bài vừa ghi chép, đồng thời cũng không quên tán gẫu với các bạn cùng phòng.
“Đợi lát nữa tan học chúng ta đi ăn cùng nhau nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-569.html.]
Nông Bình cúi đầu, hạ thấp giọng hỏi.
Trương Thiên gật đầu với vẻ thản nhiên:
“Được thôi, ăn ở căng tin nào là do mấy cậu chọn, tôi sao cũng được.”
“Tôi không đi đâu.”
Khâu Tuệ Lệ tỏ vẻ khó xử:
“Bạn trai tôi gọi tôi có việc, mấy cậu đi đi.”
Đôi tình nhân trẻ muốn hẹn hò với nhau, tất nhiên những người khác phải lánh sang một bên thôi.
“Vậy cậu nhớ về sớm chút đấy, buổi tối có kiểm tra phòng.”
Giản Băng dặn dò.
“Được.”
Khâu Tuệ Lệ đồng ý.
DTV
Đợi đến khi tan học, nhóm người xuống căng tin ăn, sau đó quay về ký túc xá đọc sách học bài.
Ở trong thời đại này một thời gian dài, mà những người xung quanh lại toàn kẻ king of roll, vậy nên giờ Trương Thiên cũng bắt đầu quen với cuộc sống này.
Khi cô đang nhập tâm vào bài học của mình, cửa phòng ngủ mở ra cái “rầm” khiến mọi người giật mình thon thót.
Trương Thiên tiến tới nhìn, cau mày:
“Bạn trai bắt nạt cậu à?”
Khâu Tuệ Lệ khóc tựa hoa lê dính mưa, nước mắt tuôn rơi, cắn chặt môi để không phát ra thành tiếng. Nhưng chính dáng vẻ đó của cô ấy lại càng khiến người nhìn khó chịu hơn.