Chờ cô mở cửa phòng bếp, đúng lúc thấy mẹ và bà nội đang nhóm lửa nấu cơm trong phòng.
“Ở nhà, sao con lại mua nhiều đồ thế này? Mang về mà ăn cùng con rể.”
DTV
Mẹ Chung mở vải bọc trên giỏ tre, cười tít mắt nhưng miệng lại trách yêu.
Trương Thiên bĩu môi, định nhóm lửa thay bà nội nhưng bị từ chối thẳng thừng và đuổi đi.
Cô lấy một miếng khoai lang khô cho vào miệng nhai từ từ, nói:
“Con tìm em năm có việc, khoai lang khô này ngon quá, mẹ làm thêm đi, con mang đến trường cho bạn cùng phòng ăn thử.”
Mẹ Chung vui vẻ đồng ý:
“Không vấn đề gì, lát nữa dẫn con rể qua đây ăn cơm nhé?”
Cũng có thể cho con rể nghỉ ngơi vài ngày.
Nghĩ đến con rể tội nghiệp, bà thấy chột dạ không thôi.
Trong đội có vài người đàn ông đã kết hôn biết nấu cơm, chỉ có con gái bà là đẩy hết việc cho chồng, mình thì đi chơi khắp nơi, không giống người đã kết hôn chút nào.
Bà từng khuyên con rể đừng nấu cơm, đến nhà mình ăn nhưng con rể không chịu, nói rằng mình thích nấu cơm cho vợ, người khác muốn làm vậy còn không có cơ hội đâu.
Nghĩ đến đây, bà nhìn con gái,trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tỵ khó hiểu.
Trương Thiên hoàn toàn không biết mẹ và chồng mình còn có chuyện như vậy, vui vẻ nói:
“Không được, anh ấy nói mới học được vài món muốn con ăn thử, nếu ngon thì đưa vào thực đơn đêm giao thừa.”
Ăn hết một miếng khoai lang, cô lấy thêm một miếng, tiện tay nhét thêm vài miếng nữa vào túi định mang về cho chồng ăn thử.
Mẹ Chung im lặng:
“… Vậy à, thôi được.”
Bà đã nghĩ quá nhiều, hai người này như Tôn Ngộ Không đánh yêu quái, một người thích đánh, một người thích bị đánh.
Trương Thiên đi đến phòng khách, ở đó có giá sách, Triệu Khoan thích đọc sách thường ngồi ở đó.
Quả nhiên cậu bé đang ngồi trên ghế sofa đọc Hồng Lâu Mộng bản văn ngôn.
Mấy người khác trong phòng đang xem TV, Trương Thiên vỗ vai Triệu Khoan, gọi cậu bé ra ngoài nói chuyện.
“Chị, tìm em có chuyện gì sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-546.html.]
Triệu Khoan thắc mắc hỏi.
Trương Thiên gật đầu, đưa tay ra:
“Cái rương đựng vàng của em vẫn còn chứ? Đưa chị cái rương đó.”
Triệu Khoan phản xạ có điều kiện nói:
“Có, đợi em lấy cho.”
Nói xong cũng quay vào phòng mình, một lát sau mang ra một cái rương.
Cậu bé chưa đưa ngay cho Trương Thiên, nghi ngờ nói:
“Chị, chị định lấy cái này làm gì? Đừng có làm chuyện nguy hiểm đấy.”
Trương Thiên không nói rõ:
“Đương nhiên là không, đưa đây.”
Uy quyền của chị gái phát huy tác dụng vào lúc này, trong lòng Triệu Khoan không tin nhưng vẫn không thể không đưa đồ cho chị, miệng vẫn lẩm bẩm.
“Nếu chị thực sự làm chuyện nguy hiểm, em sẽ đi báo cho anh rể ngay.”
Trương Thiên trợn mắt xem thường cậu bé, không vui nói:
“Nói thì sao? Chị thật sự không làm gì, chỉ muốn chôn lại cái rương này thôi.”
Triệu Khoan thở phào, trong lòng yên tâm hơn một chút.
“Được rồi, không phải việc của em nữa, ở nhà yên ổn đi, đừng chạy lung tung.”
Nói xong cũng rời đi.
Cô thực sự định chôn lại cái rương, tránh để Triệu Hữu Đức phát hiện rương mất rồi tìm đến gây phiền phức cho nhà mình và Triệu Khoan.
Nếu đối phương thực sự công khai gây phiền phức, cô không sợ, chỉ sợ đối phương âm thầm làm mà thôi.
Bản thân cô có không gian siêu thị làm nền tảng nên không sợ nhưng người khác thì không có, nếu chẳng may đang ngủ mà nhà bị đốt cháy thì thật rắc rối.
Vì vậy cô phải trả cái rương trở lại chỗ cũ, bên trong để mấy món hàng giả cô làm, nếu Triệu Hữu Đức mang đi bán phát hiện là hàng giả cũng không nghi ngờ đến nhà mình.
Chiều tối hôm đó, nhân lúc không ai để ý, cô tìm lại chỗ ban đầu chôn đồ, chôn đồ xuống rồi phủ lên một lớp cành khô lá úa, sau đó mới rời đi.
Đêm đó tuyết rơi, sáng hôm sau Triệu Hữu Đức lên núi, tìm mãi rồi cũng đào được cái rương, nhân lúc trời chưa sáng hẳn mà lén lút trở về nhà.