Trương Thiên nhìn mà nhức răng, quyết định làm kẻ mách lẻo, để mẹ đến quản.
Bỏ mặc hình ảnh ba đáng thương rưng rưng nhìn mớ bánh kẹo còn lại bị mẹ thu dọn, Trương Thiên chuẩn bị đi đến cơ sở chăn nuôi để xem tình hình.
Nhưng vừa mới ra khỏi nhà mẹ đẻ không xa, cô đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc mà xa lạ.
Cô nheo mắt, đợi người đó đến gần hơn, khi nhìn rõ hơn, cô bỗng chốc như bị sét đánh, cả người như bị đóng băng.
Bóng người càng lúc càng rõ ràng, nghênh ngang đi lướt qua bên cạnh cô, đến lúc đi xa, cô mới hoàn hồn.
Lúc này, cô cũng không còn tâm trí đến cơ sở chăn nuôi nữa, quay đầu chạy về nhà mẹ.
Trương Thiên chưa về đến cửa nhà đã lớn tiếng gọi:
“Ba, em năm đâu?”
DTV
Trương Vệ Quốc đang ngồi xem TV trong phòng loáng thoáng nghe thấy tiếng con gái gọi, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, đến khi cánh cửa phòng đột ngột mở ra, ông ấy mới biết là mình không nghe nhầm.
Trương Thiên bước vào nhà, thấy ba đang nhìn cô ngơ ngác đành phải hỏi lại lần lữa.
“Em năm Triệu Khoan đâu? Em ấy đi đâu rồi ạ?”
Lúc cô đến đây cũng không thấy cậu bé ở nhà, nhưng bây giờ cô nhất định phải biết cậu bé đi đâu.
“Sao vậy? Thằng bé đến nhà bạn học rồi, con tìm thằng bé có chuyện gì.”
Trương Vệ Quốc thấy không ổn, vội vàng hỏi.
Trương Thiên thở dài, mím môi, vẻ mặt lo lắng ngồi trên ghế sô pha.
“Con vừa thấy chú của thằng bé trở về!”
Trương Vệ Quốc giật mình, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
“Cái tên Triệu Hữu Đức đó.”
Ông ấy trợn tròn mắt, không dám tin.
Trương Thiên gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-538.html.]
“Đúng là anh ta rồi. Con không biết mấy năm qua anh ta đã đi đâu, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, chắc chắn là sống rất thoải mái.”
Cô khinh bỉ trong lòng, nhưng cũng đúng thôi, chỉ có những người tốt bụng, thật thà mới sống bình thường, còn những kẻ tâm địa xấu xa chỉ lo cho bản thân đương nhiên là sống sung sướng rồi.
Lúc này, Trương Vệ Quốc cũng lo lắng.
Năm đó khi Triệu Khoan đến nhà mình, nửa năm đầu tiên, đêm nào cậu bé cũng gặp ác mộng, mơ thấy bị chú Triệu Hữu Đức giết, sau đó lại sốt cao.
Lúc đó, cả nhà đều rất lo lắng, sợ rằng nếu không chú ý thì đứa trẻ này sẽ không còn.
Dưới sự che chở của mọi người, Triệu Khoan lớn lên khỏe mạnh như một cây mạ và trở thành một người xuất sắc như bây giờ.
Nhưng không ai trong nhà họ Trương nghi ngờ rằng Triệu Hữu Đức đã để lại cho Triệu Khoan một bóng ma tâm lý vô cùng sâu sắc, nếu như bị Triệu Hữu Đức khơi gợi lại ký ức năm xưa, chắc chắn tinh thần cậu bé sẽ bị tổn thương nặng nề.
Tiếc là năm đó Triệu Hữu Đức đã đổ hết mọi tội lỗi cho vợ mình là Hương Cần, nên họ không thể đuổi anh ta đi mà không có chứng cứ.
Tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là chuẩn bị tâm lý cho Triệu Khoan trước khi hai người chạm mặt.
Nghĩ đến đây, Trương Vệ Quốc đứng bật dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Trương Thiên vội vàng kéo ba lại:
“Ba biết Tiểu Khoan đến nhà bạn học nào không? Xác định được hướng rồi mới dễ tìm người.”
Lỡ như đi lạc nhau trên đường thì chỉ uổng công sức.
Trương Vệ Quốc cứng người:
“Ba, ba không hỏi.”
Các con đều đã đến tuổi kết hôn sinh con, ông ấy và vợ đã sớm học được cách không hỏi nhiều, Triệu Khoan khi đi ra ngoài chỉ nói đến nhà bạn học, nhưng không nói đến nhà bạn học nào.
Trương Thiên bất lực ôm trán, sau một lúc, cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
“Con sẽ đến nhà máy sữa chờ thằng bé. Ba cứ đi hỏi bạn bè cũ xem Triệu Hữu Đức này về làm gì.”
Nếu như cô đoán đúng, anh ta hẳn là về để lấy hộp vàng bạc châu báu mà anh ta đã chôn trên núi năm xưa.
Nhưng Triệu Hữu Đức không biết rằng, vừa chôn xong, Trương Thiên đã đào lên, từ mấy năm trước, nó đã được trả lại cho chủ nhân hợp pháp.
Nếu anh ta không biết thì tốt, còn nếu biết rằng đồ đạc nằm trong tay Triệu Khoan, anh ta chắc chắn sẽ có ý đồ xấu.