Mặc dù nghề bác sĩ thú y khan hiếm nhưng nơi tuyển dụng cũng ít, lương lại càng không cần phải nói, thấp đến thảm hại. Vì miếng cơm manh áo, anh ta đành cắn răng cùng Mao Khải ngồi xe hai ngày hai đêm đến vùng quê này làm việc.

Chỉ mong rằng mọi chuyện đúng như lời Dương Học nói.

Xe chạy thêm hai phút nữa thì tấp vào lề đường.

Mao Khải và Kiều Tả xuống xe, ngơ ngác nhìn xung quanh, không biết nên đi đâu, tìm ai đến đón.

“Xin hỏi, hai vị là bạn học được Dương Học giới thiệu đến phải không.”

Một người đàn ông mặc đồ lao động màu xanh, trước n.g.ự.c thêu bốn chữ “sữa Hồng Quang” bước tới hỏi.

Mắt Mao Khải sáng lên, gật đầu hỏi:

“Chính là chúng tôi, xin hỏi anh là công nhân của đại đội Hồng Quang sao?”

Người đàn ông cười sảng khoái, kéo một chiếc xe đẩy từ bên cạnh qua, đặt hành lý của hai người lên đó.

“Tôi là Cốc Mãn Thương, công nhân của xưởng sữa đại đội Hồng Quang, xưởng trưởng bảo tôi đến đón hai vị, tiện thể đưa hai vị đến ký túc xá độc thân của nam ở.”

Kiều Tả nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc:

“Ký túc xá độc thân?”

Nghe tên, chẳng lẽ là ký túc xá dành riêng cho nam giới độc thân? Nghe không giống ở vùng quê chút nào.

Cốc Mãn Thương tự hào gật đầu, giải thích với hai người.

“Nhân viên chúng tôi xưởng sữa đông đúc, xưởng trưởng Trương Thiên cân nhắc đến việc sau này xưởng sữa sẽ ngày càng phát triển, số lượng công nhân cũng sẽ tăng lên, nên đã cho xây dựng khu nhà ở cho công nhân.”

“Công nhân xưởng sữa chúng tôi có người còn độc thân, nên chia riêng ra hai tòa nhà, một tòa cho nam đồng chí, một tòa cho nữ đồng chí. Ai đã có vợ con thì ở ký túc xá hộ gia đình, có loại hai phòng ngủ, ba phòng ngủ và bốn phòng ngủ. Tuy nhiên, hai loại căn hộ sau chỉ dành cho công nhân lâu năm, xem tuổi nghề.”

Nghe đến đây, Mao Khải và Kiều Tả đã không còn vẻ uể oải như lúc mới xuống xe.

“Vậy anh ở loại nào.”

Kiều Tả nhịn không được hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-522.html.]

Nụ cười của Cốc Mãn Thương càng thêm rạng rỡ, anh ta ưỡn ngực, sải bước đi.

“Tôi là công nhân lâu năm nhất, đủ mười năm công tác, đã xin được căn hộ bốn phòng ngủ. Xưởng trưởng còn thay mặt mọi người cảm ơn tôi đã cống hiến cho xưởng sữa suốt nhiều năm qua, ngày chuyển nhà còn tặng một chiếc quạt điện và một bình giữ nhiệt!”

“Thật sao.”

Mao Khải kinh ngạc thốt lên:

“Tặng cả quạt điện?”

DTV

Lại còn là công xưởng tặng!

Cốc Mãn Thương cười càng thêm vui vẻ, tự hào gật đầu:

“Đương nhiên rồi, nếu không tin thì lát nữa có thể đến nhà tôi xem.”

Ba anh ta trở về được hai năm thì gia đình mai mối, anh ta và vợ hiện tại yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhanh chóng kết hôn sinh con. Lúc đầu, họ ở căn hộ hai phòng ngủ, sau này đủ tuổi nghề, anh ta đổi sang căn hộ bốn phòng ngủ.

Mặc dù ba mẹ anh ta thích sống ở căn nhà cũ hơn, nhưng anh ta vẫn dành cho hai người một phòng.

Tuy nhiên những điều này không cần thiết phải nói với hai bác sĩ thú y thực tập.

Lúc này, Mao Khải và Kiều Tả đều đang rất sững sờ.

Đây chẳng lẽ không phải một công xưởng bình thường ở vùng quê sao?

Tại sao công nhân chuyển nhà lại được tặng quạt điện?

Ký túc xá còn là căn hộ bốn phòng ngủ, ngay cả Mao Khải, người tự nhận gia đình có điều kiện, cũng không được ở căn hộ bốn phòng ngủ.

Mặc dù Kiều Tả cũng ngỡ ngàng nhưng trong lòng vẫn không tin, có lẽ căn hộ bốn phòng ngủ chỉ rộng tầm bốn mươi, năm mươi mét vuông, giống như nhà anh ta.

Tuy nhiên khi hai người bước vào công xưởng, chứng kiến tình hình thực tế, lập tức sững sờ tại chỗ.

Điều kiện công xưởng này tốt quá đi mất!

Ký túc xá dành cho người độc thân mà họ ở được trang bị bàn, tủ và giường, còn có cả chậu men, thậm chí trong tủ còn có năm chiếc móc treo quần áo. Trong phòng có đèn điện, rẽ trái là nhà vệ sinh, lại còn là loại ngăn cách từng phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play