Trương Thiên chỉ cười chứ không lên tiếng, cô chưa ăn thử nên cũng không biết như nào.

Nhưng cô sẽ biết nhanh thôi.

“Đầu tiên là quấy bơ nướng, sau đó còn có sườn heo chiên, thịt bò om vại, súp rau củ đỏ, dưa leo chua, salad khoai tây, bánh mì đen kẹp lạp xưởng, bánh thịt bò, kem và pudding bơ. Những món này được phục vụ trước, mỗi người sẽ được một phần kem với pudding, không đủ thì gọi thêm.”

Bạch Thiển Thiển liệt kê vài món, sau đó đưa đơn cho nhân viên phục vụ.

Mấy người Trương Thiên ngoan ngoãn ngồi một bên như gà, nhìn Bạch Thiển Thiển nói tiếng Nga lưu loát với nhân viên phục vụ.

Sau khi tiếng Nga không còn nằm trong chương trình thi nữa, Trương Thiên đã xoá nó ra khỏi não bộ của mình.

Bây giờ nghe Bạch Thiển Thiển giao lưu với nhân viên phục vụ, cô nghe cứ như đọc thiên thư vậy.

“Cũng may là tôi dẫn cậu theo đấy.”

Trương Thiên thầm cảm thấy may mắn:

“Nếu không chỉ tính việc gọi món thôi cũng là vấn đề.”

Trương Thiên không bao giờ nghĩ là ngay cả việc gọi món cũng phải dùng đến ngoại ngữ.

Thật ra thì nhân viên phục vụ vẫn nói được tiếng Hán, chẳng qua là nói không thạo mà thôi. Hơn nữa lúc ấy nhân viên phục vụ nghe Bạch Thiển Thiển nói ngôn ngữ mẹ đẻ quen thuộc nên đã làm lơ mấy người Trương Thiên luôn.

Bạch Thiển Thiển cầm nước sôi khử trùng bộ dụng cụ đồ ăn, cô ta cảm thấy buồn cười:

“Gọi đồ ăn thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu, nhà hàng ngoại quốc mở ở đất nước chúng ta thì sao lại không giao tiếp được bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của chúng ta chứ? Nếu không họ mở cửa hàng kiểu gì?”

Cái này cũng đúng, Trương Thiên chống cằm suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

“Cũng may là mấy ngày nay không có việc gì nhiều, tôi có thể tan làm đúng giờ, nếu không sẽ không thể đi ăn liên hoan với mọi người rồi.”

Bạch Thiển Thiển bĩu môi, buông lời trách hờn khe khẽ.

“Tôi cũng hy vọng là ngày nào cô cũng được tan làm đúng giờ, bởi như vậy chứng tỏ thiên hạ vẫn đang thái bình.”

Trương Quốc Khánh cười nói hì hì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-520.html.]

Bạch Thiển Thiển lắc đầu cười:

“Công việc của bọn tôi không chỉ có những vấn đề đó thôi đâu.”

Còn một nguyên nhân nữa là ít người, một người phải làm công việc của nhiều người nên tất nhiên sẽ có quá nhiều việc không thể lo liệu hết.

Mấy người vừa ngồi nói chuyện phiếm vừa đợi đồ ăn được mang lên, Bạch Thiển Thiển tò mò hỏi Trương Thiên:

“Mọi người định bao giờ thì chính thức dọn vào?”

Trương Thiên ăn một miếng dưa leo chua, nghe vậy bèn trả lời với vẻ mặt nhăn nhó vì vị chua lan khắp khoang miệng:

“Ngày mai tôi dọn vào, đến lúc đó tôi sẽ nướng BBQ, cậu nhớ tới ăn đấy.”

Đồ đạc cũng đã chuyển xong rồi, còn vài bộ quần áo vẫn để ở nhà thuê, chỉ cần một túi là có thể gói hết được rồi.

Cô lại cắn thêm một miếng lạp xưởng, mùi thịt đậm vị lập tức xua tan đi vị chua kia.

Triệu Tùng đặt sườn heo đã cắt sẵn vào bát Trương Thiên, nhìn cô ăn xong rồi lại nói với Bạch Thiển Thiển:

“Mọi người có món nào không ăn được hoặc là dị ứng không? Có thì nhớ nói rõ với tôi trước đấy.”

Lần trước anh lấy một quả xoài ra ăn, nhưng không ngờ là Trương Hồng Binh vừa mới cắn một miếng, chưa đến mười giây sau, mặt cậu đã đỏ bừng lên rồi.

Anh sốt sắng đưa Trương Hồng Binh tới bệnh viện, sau đó được bác sĩ kê đơn thuốc dị ứng, dặn cậu là sau này không được ăn tất cả các món làm từ xoài.

Từ đó về sau, trước khi anh mời ai ăn cơm sẽ luôn hỏi trước người đó không ăn được món gì không, anh sợ sẽ xuất hiện tình huống tương tự như thế nữa.

“Tôi không ăn dưa leo, cũng không ăn cà chua.”

Bạch Thiển Thiển nói với thái độ nghiêm túc.

Trương Thiên trợn tròn mắt nhìn, sau đó cô tỏ vẻ đồng cảm:

DTV

“Xem ra cậu đã đánh mất rất nhiều thú vui đấy.”

Ví dụ như lát khoai tây chiên, khoai tây chiên vị dưa leo là tuyệt vời nhất.



Bạch Thiển Thiển chống cự:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play