“Sao chị không gọi tụi em dậy?” Trương Hồng Binh gãi gãi đầu, nhẹ giọng trách chị mình.

Trương Thiên phụt cười, đưa cho cậu bát cơm đầy.”Hai đứa là vinh dự của cả nhà, mệt lâu như vậy rồi, khó khăn lắm mới có thể ngủ ngon như vậy, sao chị có thể đánh thức hai đứa chứ.”

Trương Hồng Binh nhận lấy, có chút ngượng ngùng sờ lên chóp mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Gì mà khoa trương đến mức đó?’

“Chị, chiều nay em muốn vào thành phố rửa ảnh, trong nhà còn gì cần mua không?” Triệu Khoan vừa ăn cơm vừa hỏi.

Trương Thiên suy nghĩ rồi nói:

“Mua hai cân thịt lợn về, chị làm thịt kho tàu cho mấy đứa ăn.”

Nói xong lấy ra hai phiếu mua thịt và một phiếu đại đoàn kết đưa cho Triệu Khoan.

“Được, còn gì nữa không ạ?”

Trương Thiên lắc đầu.”Hết rồi, đi đường nhớ chú ý an toàn.”

Ăn cơm xong, Trương Thiên ngủ trưa, đợi lúc ngủ dậy phát hiện đại đội nhà mình đã lên Nhật báo nhân dân rồi.

“Chúng ta lên báo rồi! Là Nhật báo nhân dân đó! Là Nhật báo nhân dân mà hầu hết mọi người đều đọc đó!!”

Trương Thiên hoang mang ngồi trên ghế, đưa tay nhận lấy tờ báo em Tư Trương Hồng Binh đưa cho.

“Trong cứu trợ động đất lần này, đồng chí Trương Thiên của công xã hòa bình đại đội Hồng Quang thuộc huyện Thuần, thành phố Song Điền, tỉnh Kí cùng với vài cán bộ lãnh đạo của đại đội lân cận, sau khi phát hiện các dấu hiệu của động đất đã kịp thời báo cáo lên trên, cứu được vô số quần chúng nhân dân trong khu vực khỏi thiên tai.

Ngoài ra, toàn thể đội viên của đại đội Hồng Quang vô tư quyên góp tất cả lợi nhuận của xưởng sữa đại đội Hồng Quang năm nay, tổng cộng là hai mươi vạn, bên cạnh đó còn có vô số hàng hóa được quyên tặng…đại đội Hồng Quang là tấm gương đáng để tất cả chúng ta học tập!”

Toàn bộ bài viết là những từ ngữ đầy hoa mỹ, Trương Thiên đọc mà không khỏi ngại ngùng.

Viết thì viết đi, sao phải chỉ đích danh mình ra?

Làm bản thân trở nên gây sự chú ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-479.html.]

Cô che mặt, đưa tờ báo lại cho Trương Hồng Binh vẫn còn đang hưng phấn.”Em cầm lấy từ từ mà đọc, quá xấu hổ rồi!”

Trương Hồng Binh nhìn chị mình với ánh mắt kỳ lạ, nhăn mũi không tán thành nói:

“Xấu hổ chỗ nào chứ? Bài báo này viết về chúng ta rất hay mà!”

Cậu vui vẻ cầm tờ báo lật đi lật lại, trong miệng lẩm bẩm:

“Em phải tìm người đóng khung tờ báo này lại, sau này c.h.ế.t rồi thì chôn tờ báo này cũng với em!”

Vẻ mặt Trương Thiên đầy kỳ quái nhìn cậu, biểu thị không muốn bình luận thêm.

Cô dừng lại một lúc, đột nhiên nhìn về phía em trai hỏi:

“Tờ báo này em lấy ở đâu vậy?”

“Ở xưởng sữa ạ!” Trương Hồng Binh vui vẻ bô bô nói.”Ai nấy đều muốn giành báo, sau khi những người khác trong đại đội biết được thì đã đặc biệt đi vào thành phố một chuyến để mua thêm hết báo của mấy tiệm báo về rồi!”

Khóe miệng Trương Thiên khẽ hé mở, đầu óc trống rỗng.

Nói vậy có nghĩa là, tất cả mọi người trong đại đội đều biết rồi!

Trương Thiên đang trên đường đến xưởng sữa làm việc:

“chạm mặt” rất nhiều đội viên, ai nấy đều hưng phấn cầm tờ báo trên tay đến tìm cô để hỏi thăm, có phải cô là người đầu tiên phát hiện động đất không.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, lập tức nắm lấy tay của Trương Thiên ra sức lắc, khen ngợi thị lực của cô tốt.

Tuy Trương Thiên không biết việc phát hiện động đất và thị lực của mình có quan hệ gì nhưng vẫn cười gượng gạo tiếp nhận lời khen.

Ban đầu, sau khi cô phát hiện động đất, người đầu tiên biết là ông nội, sau đó là đại đội trưởng của các đại đội khác.

Người của đại đội chỉ biết cán bộ của đại đội nhận được tin tức về động đất, nỗ lực bảo vệ tài sản của nhà mình chứ vốn không hề biết người đầu tiên phát hiện ra động đất là Trương Thiên.

DTV

Vì vậy sau khi nhìn thấy trên báo, phản ứng đầu tiên là vui mừng, tiếp theo là kinh ngạc hiếu kỳ, đi lòng vòng tìm chính chủ để hỏi chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play