“Em cũng đến l.à.m t.ì.n.h nguyện viên giúp đỡ nhân dân!” Trương Hồng Binh nói năng hùng hồn.

Trương Thiên lại không khỏi đau đầu, hai em trai này đều không an phận nổi, nếu mình không đồng ý sẽ thực sự một mình chạy đến đó thì làm sao?

Cô nhìn ông nội và ba, ra dấu hiệu cầu cứu.

Trương Đại Ngưu và con trai nhìn nhau, nhìn đứa cháu thứ tư, sau khi suy nghĩ một hồi thì chầm chậm nói:

“Đi cứu trợ thiên tai không phải việc nhẹ nhàng như ở nhà, mấy ngày nay cháu cùng ta làm không ít việc, đã thấy mệt thấy khổ rồi, đến l.à.m t.ì.n.h nguyện viên chỉ có mệt hơn thôi, cháu có thể đảm bảo bản thân sẽ không gây thêm phiền phức cho người khác không?”

Thái độ thận trọng của ông truyền đến Trương Hồng Binh, khiến cậu cũng bắt đầu nghiêm túc.

“Cháu chắc chắn, nếu Tiểu Khoan cũng có ý thức này thì cháu làm anh, sao có thể tụt lại phía sau.” Khóe miệng cậu hiện lên một nụ cười tự tin, cả người phút chốc mang một cảm giác đáng tin cậy.

Trương Đại Ngưu thở dài một hơi, nụ cười lộ ra nét an ủi hài lòng, ông nhìn cháu gái, gật đầu, ôn hòa nói:

“Để bọn chúng đi đi, cậu nhóc rồi cũng sẽ trưởng thành.”

Trương Thiên trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng đồng ý.

Đây có thể chính là trưởng thành, mình không thể ngăn cản, nhưng trên con đường trưởng thành đó cô có thể cho bọn họ những lời khuyên và sự giúp đỡ.

“Thật tình cờ đại đội giao thông trong huyện ngày mai sẽ lại gửi một lô hàng hóa đến Đường Sơn, đến lúc đó em đi cùng với đội xe, đem đầy đủ đồ đạc cần thiết, đến đó phỉ nhanh chóng tìm em trai, hai anh em nương tựa vào nhau.” Trương Thiên chậm rãi nói.

Trương Hồng Binh cười rạng rỡ.”Em nhất định sẽ nghiêm túc làm việc, sẽ không để mọi người lo lắng!”

Vừa khéo mỳ cũng đã chín, Trương Thiên đứng dậy đi vào bếp bưng bát của mình ra, bắt đầu lấp đầy chiếc bụng đói.

Nếu đã muốn đi ra ngoài đương nhiên phải mang theo vũ khí phòng thân.

Trương Thiên “chậc” một tiếng, đưa s.ú.n.g ngắn của mình cho em Tư.

“Cầm lấy cái này đi, dùng thế nào thì em biết rồi đấy.” Cô trang bị hai mươi viên đạn vào túi vải nhỏ rồi đưa cho em Tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-476.html.]

Trương Hồng Binh nhìn rồi lắc đầu.”Em không dùng, có gậy kích điện cao áp là được rồi, cái này chị ba giữ mà dùng.”

Cậu cho gậy kích điện và pin vào trong cặp sách của mình, lại cho thêm mấy bộ quần áo để thay vào.

Thấy cậu không nhận,Trương Thiên chỉ có thể bất lực lấy lại, bắt đầu nói không ngừng về những điều cần phải chú ý trên đường đi.

Cho đến lúc đi ngủ, cô mới kết thúc, để lại cậu em trai hai mắt phát ngốc rồi về phòng đi ngủ.

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.

Trương Thiên giao sữa bột của xưởng và em trai cho cha con nhà họ Thang, nhờ họ dọc đường chăm sóc cho cậu, sau đó nhìn đoàn xe dần dần biến mất ở cuối con đường.

Cô quay người đi tìm Triệu Tùng.

“Em năm từng đến tìm anh sao?” Cô nhàn nhạt hỏi.

Triệu Tùng dừng lại, mím mím môi, nhẹ giọng nói:

“Thằng bé tìm anh nhờ đổi giúp thỏi vàng, sau đó lại đổi một chiếc máy ảnh, có điều anh không ngờ nó lại vì để chuẩn bị rời nhà đi.”

DTV

Anh cẩn thận nhìn Trương Thiên, vẻ mặt căng thẳng, cây bút trong tay vô thức vẽ vài nét trên giấy.

Trương Thiên không có ý trách anh, chỉ là lo lắng chuyện trong tay Triệu Khoan có vàng lộ ra ngoài, ngược lại gây ra rắc rối.

“Anh đừng căng thẳng, chuyện này không thể trách anh được.” Trương Thiên than thở nói.”Chuyện thằng bé có vàng, trừ anh ra, có còn ai biết nữa không?”

Triệu Tùng nhè nhẹ thở phào, lắc đầu.”Không có, từ đầu đến cuối đều là anh giúp, không có ai biết được trong tay thằng bé có vàng.”

Cuối cùng Trương Thiên cũng có thể yên tâm.”Vậy thì tốt.”

Cô nhìn Triệu Tùng, đem câu chuyện kể lại cho anh từ đầu đến cuối, nhấn mạnh rõ ràng là không có ai biết số vàng ba Triệu Khoan để lại đang nằm trong tay thằng bé cả.

“Anh nhất định giữ bí mật, em yên tâm.” Triệu Tùng trịnh trọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play