“Ục ục~ ục ục~”

Không biết bụng ai bắt đầu nổi loạn, sau đó bụng của người khác cũng kêu lên.

Mọi người xấu hổ, cố gắng ôm bụng, cố gắng để dạ dày yên lặng.

Tiếng bụng kêu cắt ngang suy nghĩ của bí thư Tạ, ông ngẩng đầu lên, chợt nhận ra:

“Mọi người bận cả buổi sáng vì chuyện này, chắc chưa ăn cơm!”

Ông lấy ví ra:

“Mọi người khoan đã, tôi phải về chính phủ kiểm tra một chút, sau đó sẽ trả lời cho các vị, các vị đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm trước.”

Ông đưa mười đồng, mọi người đều đồng loạt từ chối.

“Chúng tôi về nhà ăn cũng được, sao lại có thể để bí thư mời cơm chúng tôi!”

“Mau thu lại đi!”

Trương Thiên cũng bảo bí thư Tạ cất tiền lại, mọi người đâu phải không có tiền, nhà cũng không xa, đâu cần bí thư mời cơm?

Thấy mọi người không nhận, bí thư Tạ cười khổ, cất tiền lại.

“Vậy được rồi, mọi người về ăn cơm đi, tôi phải đi ngay đến tòa nhà chính phủ một chuyến, tình hình này chắc không chỉ có ở đây, tôi phải hỏi tình hình ở nơi khác nữa.”

Nhóm Trương Thiên có thể hiểu được, dù sao nếu muốn thông báo cho toàn huyện ra ngoài tránh động đất, phải có đủ dữ liệu mới có thể thuyết phục mọi người.

Nhìn bí thư Tạ đạp xe đi về phía tòa nhà chính phủ, mọi người yên tâm phần nào, chuẩn bị về nhà ăn trưa.

Ngoại trừ Triệu lão đầu, mọi người đều chưa ăn cơm.

Những người ở gần quyết định về nhà ăn, còn Trương Thiên và mấy người ở xa thì định đi ăn ở tiệm cơm quốc doanh.

Khi Trương Thiên bước vào tiệm cơm quốc doanh, thấy chị Lý đang nhíu mày ngồi sau quầy bận rộn.

“Chị Lý, em và gia đình đến ăn cơm, còn món gì không?” Cô chống một tay lên quầy, tay kia lật bảng phía trên.

Chị Lý nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên, vẻ mặt lập tức vui vẻ nói:

“Em muốn ăn gì? Cái gì cũng có!”

Trương Thiên nhìn một lúc, chọn vài món, đặc biệt là món thịt kho tàu mà ông nội thích, cái này nhất định phải có.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-466.html.]

Chị Lý và mình khá thân, Trương Thiên nghĩ một lát, quyết định nhắc chị một chút.

“Chị Lý, mấy ngày này buổi tối đừng ngủ sâu quá, nhớ buộc sổ tiết kiệm vào người, nếu có thể ngủ ở quán thì càng tốt.”

Chị Lý ngạc nhiên:

“Ngủ ở quán? Sao vậy?”

Trương Thiên không tiện nói rõ, trên chưa thông báo xuống, nếu tự dưng nói ra chuyện động đất, rất có thể gây ra hoảng loạn.

“Ai nha, tóm lại là phải cẩn thận, ngủ ở chỗ dễ chạy, tốt nhất là chỗ xung quanh trống trải, không có tòa nhà cao.”

Chị Lý tuy không hiểu rõ vì sao Trương Thiên nói vậy, nhưng vẫn cười đáp lại cô.

“Nhà chị ở tầng một, chỗ cao nhất quanh đây là tòa nhà chị đang ở. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Chị tò mò hỏi.

Trương Thiên không trả lời, chỉ nói:

“Chẳng mấy chốc nữa thôi chị sẽ biết.”

Gọi món xong không lâu, đồ ăn đã mang lên đủ, mấy người ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc đã ăn sạch trên bàn, hài lòng ra về.

Khi Trương Thiên và mọi người trở về đội của mình, họ lập tức bắt tay vào các công việc chuẩn bị cho trận động đất.

Huyện khẳng định cần thời gian để xác minh phản ứng nhất định, nhưng không thể chờ đợi hoàn toàn theo tiến độ của huyện.

Nếu đã phát hiện vấn đề thì phải giải quyết ngay lập tức.

“Toàn thể đại đội Hồng Quang xin chú ý, bây giờ xin mọi người hãy dừng mọi công việc đang làm, đến hội trường của đại đội để họp!”

“Xin lặp lại! Toàn thể đội Hồng Quang xin chú ý, xin mọi người hãy dừng mọi công việc đang làm, đến hội trường của đội để họp!”

Một nhóm đàn ông đang tán gẫu ở cổng làng nghe xong thông báo thì nhìn nhau.

“Không biết có chuyện gì xảy ra không? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thông báo bảo mọi người dừng công việc!”

“Chắc chắn có chuyện lớn!”

“Không phải là sắp có chiến tranh chứ?”

“Không thể nào! Tôi nghe đài phát thanh hàng ngày, đâu có nghe thấy tin tức gì như vậy!”

“Các anh cứ đoán già đoán non, sao không mau đến hội trường xem sao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play