Trương Thiên còn phải trả xe về, chờ cô về đến nhà thì hai đứa nhỏ đã ngủ rồi, chỉ có anh cả và chị dâu cả còn đang nói chuyện phiếm với người trong nhà.

“Đây là áo khoác vải nỉ mua cho mẹ, mẹ xem màu sắc này đẹp biết bao!” Trương Hồng Vũ ướm áo khoác màu đỏ rực trên tay lên người mẹ già, còn móc ra một cái màu đen cho ba già.

“Ba cũng có, con còn cấp mua một cái áo bông cho bà, mua một đôi giày da cho ông nội.”

Trong cái túi to mà anh ấy mang về đều là đồ mang về cho người trong nhà, giống như túi đựng hạt giống cho khỉ, cuồn cuộn không ngừng lấy các loại đồ vật ra ngoài.

“Tiền lương của con không nhiều lắm, mua mấy thứ này làm gì, quá lãng phí mà.” Mẹ Chung ngoài miệng quở trách con trai cả nhưng trên mặt lại cười nở hoa, đôi mắt híp thành một cái khe, khóe mắt lộ ra nếp nhăn nhè nhẹ.

“Mua đồ cho người trong nhà, sao có thể gọi là lãng phí?” Chị dâu cả Lâm An không tán đồng nói.

Chị ấy thấy Trương Thiên, cười vẫy tay:

“Em gái mau tới đây, chị mua một cái áo khoác cho em, rất xinh đẹp!”

Trương Thiên thuận theo đi qua, thử cái áo khoác vải nỉ kia, quả thật rất đẹp, cũng vừa người.

“Chị còn mua váy cho em, là kiểu váy liền áo rất lưu hành ở hiện tại, vừa vặn còn có thể mặc một thời gian.” Lâm An ướm váy lên người của Trương Thiên thử thử, vừa lòng gật đầu.

“Mau cầm đi mặc vào!” Chị ấy thúc giục nói.

Trương Thiên bất đắc dĩ nhận lấy, trở về phòng thay váy liền áo màu lam nhạt này.

Váy này quả thật rất đẹp, cô vào siêu thị tìm một chiếc gương toàn thân nhìn, cắt may rất không tồi, chẳng sợ qua vài thập niên mặc cũng đẹp.

“Không tồi, ánh mắt của chị rất tốt!” Lâm An dạo quanh Trương Thiên một vòng, mỉm cười gật đầu.

“Hai người còn chưa ăn cơm đúng không?” Trương Thiên hỏi.

“Ăn một ít, nhưng lại đói bụng.” Trương Hồng Vũ cười ngây ngô.

“Đói bụng sao không nói chứ? Các con chờ một lát, mẹ làm một chén mì cho các con!” Mẹ Chung hấp tấp chạy vào nhà bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Trương Thiên thay quần áo đi hỗ trợ, để lại ông nội bà nội và ba già nói chuyện phiếm anh cả chị dâu cả.

Không bao lâu, mì sợi đã nấu xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-447.html.]

Lâm An gọi hai đứa nhỏ dậy, ăn chút gì đó, lúc này mới để cho bọn họ tiếp tục ngủ.

DTV

“Nếu tình hình giao thông tốt hơn một chút thì tốt rồi, hai đứa nhỏ bị đường đi giày vò không ít.” Lâm An cảm thán.

Lần này trở về, lúc trước hai đứa nhỏ cũng chưa chịu tội gì cho đến khi ngồi xe khách từ Song Điền trở về đây, lập tức từ con khỉ biến thành con lười.

“Con đường của chúng ta bên này quả thật không dễ đi.” Trương Đại Ngưu ngậm tẩu thuốc không đốt, như suy tư gì.

Trương Thiên im lặng một hồi, đột nhiên mở miệng nói:

“Hay là chúng ta sửa đường một chút đi?”

Đường dễ đi thì sau này xưởng sữa đưa hàng cũng thuận tiện hơn.

Mọi người đồng thời nhìn về phía cô:

“Sửa đường?”

Đề tài này sao đột nhiên chạy đến sửa đường rồi?

Trương Thiên cười hắc hắc, vẫy vẫy tay:

“Con thuận miệng nói.”

Nhưng những người khác lại nghe theo.

Trương Hồng Vũ như suy tư gì mà vuốt cằm:

“Thật ra anh cảm thấy khả thi, anh có thể góp một phần phí, sau đó tìm chính phủ, cấp trên có chính sách nâng đỡ, sẽ ra một khoảng tiền, hẳn là có thể sửa xong đoạn đường này của chúng ta.”

Tục ngữ nói đúng, nếu muốn giàu thì trước tiên phải sửa đường, sửa đường xong rồi, luôn luôn có lợi.

“Đâu cần cháu ra tiền?” Trương Đại Ngưu không đồng ý:

“Một người tham gia quân ngũ như cháu còn có vợ con phải nuôi, nhà mình không đủ dùng mà còn dám đưa tiền ra bên ngoài?”

“Năm nay tiền lời từ xưởng sữa của đại đội hẳn là không tồi, đến lúc đó có thể lấy ra một phần tiền ra sửa đường xong, sau này cháu trai cháu gái của ông muốn về chơi thì có thể bớt chịu tội hơn.”

Trương Thiên lập tức bắt đầu tính toán tiền lời của xưởng sữa năm nay trong lòng, kết hợp với tiền lời của cuối tháng trước, đưa ra một con số cơ bản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play