Cô chợt nhớ đến lời của hai kẻ ác độc, Liêu Chi là học sinh cấp ba, chắc chắn sắp đối mặt với vấn đề công việc, nếu không tìm được việc thì phải xuống nông thôn.
Vậy thì mình đến tận nhà nói tìm người để phỏng vấn việc làm, rất có thể sẽ được mời vào.
Tuy nhiên, tỷ lệ thành công chỉ có một nửa, may mắn là góa phụ Liêu vừa nghe muốn tìm con gái mình đến làm việc trong xưởng sữa, không hề nghĩ ngợi đã để Trương Thiên vào.
Vừa rồi cô ngồi uống trà ở đây, nghe các bác gái các thím đang thu dọn đồ đạc bên cạnh tám chuyện, từ đó có được một số thông tin, không nhiều nhưng cũng đủ dùng.
Trước cuộc phỏng vấn, trước hết cô nói về tình hình ở xưởng của mình.
“Xưởng của bên chị nằm ở đại đội Hồng Quang của ngoại ô huyện Thuần, cơ sở hạ tầng đồng bộ, có nước máy có điện, có nhà ăn miễn phí, trang bị ký túc xá đơn và ký túc xá gia đình, trước hết đào tạo một tuần, lương theo đó tính toán, nhân viên chính thức mỗi tháng 30 đồng, cứ làm việc một năm, mỗi tháng tăng ít nhất 1 đồng, làm 5 ngày nghỉ 1 ngày, ngày nghỉ lễ sẽ phát gói phúc lợi của ngày lễ, nếu liên quan đến đi công tác, chi phí đi công tác bao hết, ngoài ra mỗi ngày còn có 5 đồng phí công tác, cuối năm sẽ có tiền thưởng năm, ít nhất là một trăm.”
Cùng với lời giải thích của Trương Thiên, đôi mắt của Liêu Chi ngày càng sáng, miệng hơi hé ra, mong muốn đồng ý luôn.
“Em không có vấn đề gì!”
Cô ấy gật đầu liên tục.
Vì đối phương không có ý kiến với việc đến làm việc ở xưởng sữa, vậy thì tiếp tục tìm hiểu tình hình của đối phương.
Càng biết nhiều, cô mới có thể lấy được lòng tin của mẹ con nhà họ Liêu, biết cách giải quyết hai người đó.
“Nghe nói ba em lúc trước là đầu bếp của nhà ăn xưởng sản xuất nước ngọt, chắc hẳn em ít nhiều học được chút kỹ năng nhỉ?”
Trương Thiên hỏi.
Liêu Chi im lặng vài giây, lắc đầu:
“Ba em thương em, không cho em nấu ăn, em biết nấu ăn thế nào, nêm gia vị thế nào, nhưng chưa từng làm.”
“Nhưng vị giác và khứu giác của em rất nhạy bén.”
Trương Thiên hiểu ý và tiếp tục hỏi:
DTV
“Em học ở trường, khía cạnh nào học tương đối tốt?”
Liêu Chí mím môi, có chút căng thẳng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-417.html.]
“Em ngữ văn học rất tốt, biết một chút vẽ ạ, mỗi lần hoạt động cần báo bảng đều là em làm.”
Trương Thiên cười tươi.
“Vậy em rất phù hợp với bộ phận tuyên truyền của bên chị nha!”
Xưởng sữa có hai bộ phận tuyên truyền trong ngoài, thỉnh thoảng sẽ viết một số bài viết gửi cho tòa soạn, tiếc là một lần cũng không được nhận.
Tuy nhiên, trong xưởng cũng tiến hành tuyên truyền, nói chung là một vị trí đòi hỏi kỹ năng viết nhất định.
Ban tuyên truyền ngoài có một nhân viên, là một thanh niên tri thức, ba anh ấy đã qua đời, thêm vào đó anh ấy còn là con một, bên trên đã đặc biệt cho anh ấy về nông thôn trước, bây giờ đã đang làm thủ tục.
Nếu Liêu Chi phù hợp, cô ấy có thể nhận chức này.
Nhưng có một câu hỏi cần hỏi.
“Ba em qua đời, em chưa từng nghĩ đến tiếp quản vị trí của ông ấy sao?”
Trương Thiên tò mò hỏi.
Lúc này, công việc đều là coi như vật gia truyền, ba mẹ có thể làm xong, con cái tiếp quản.
Theo lý mà nói, Liêu Chi là con gái một, muốn tiếp quản vị trí của ba mình, có lẽ rất dễ mới đúng, chẳng lẽ đối phương muốn so sánh hai người chọn ra người tốt nhất?
Trương Thiên vừa dứt lời, sắc mặt Liêu Chi lập tức tối sầm lại.
“Bác cả em tặng quà cho lãnh đạo xưởng, lặng lẽ đưa suất đó cho cho anh họ em.”
Tuy cô ấy cũng không muốn đến nhà ăn làm việc nhưng người thân giấu cô ấy làm chuyện này, khiến cô ấy chạnh lòng.
Trương Thiên sờ mũi, ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi, là chị quá tò mò rồi.”
Liêu Chi nhẹ cong khóe miệng, cười nhạt, lắc đầu nói:
“Không sao ạ, mọi người đều biết chuyện này, nói cho chị cũng không sao.”
Trương Thiên lại tiếp tục hỏi một ít thông tin, cơ bản không có vấn đề gì, vậy thì tiếp theo chính là thực lực.