Vợ chồng Tưởng Hồi sống trong một căn hộ một phòng ngủ điển hình, phòng ngủ và phòng khách ở cùng một nơi, Tưởng Hồi ngăn bếp bằng ván gỗ, mới để không dẫn tới hễ nấu ăn là trong nhà tràn ngập khói dầu.
Trương Thiên trở lại phòng, Lý Nhạc vừa nói cho chồng ý tưởng vừa rồi của Trương Thiên, dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Hồi.
“Đồng chí Trương Thiên thật giỏi, nhựa lại có thể làm ra những thứ như vậy!”
Đôi mắt anh ấy sáng lên:
“Nếu chúng ta có thể sản xuất được rào chắn nhựa bảo vệ trẻ em không bị ngã khỏi giường thì chắc chắn có thể nhận được rất nhiều đơn hàng!”
Tuy xưởng lúc này là doanh nghiệp nhà nước, nhưng doanh nghiệp nhà nước cũng có sự khác biệt, xưởng nhựa trước đây làm được ít đồ hơn, nhận được ít đơn hàng hơn, khi nghiêm trọng thì hai tháng không trả được lương.
Bây giờ có túi đựng thực phẩm bằng nhựa anh mới nghiên cứu phát triển nên lợi nhuận của xưởng mới tốt hơn chút.
Nếu có thể làm được loại rào chắn nhựa bảo vệ trẻ em tránh bị thương này thì chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng, biết đâu năm nay còn được phát một khoản tiền thưởng lớn!
Tưởng Hồi là một người có đầu óc linh hoạt, có thể vì kiếm tiền mà nghĩ ra túi nhựa mới thì đương nhiên cũng có thể nghĩ ra những lợi ích đáng kinh ngạc mà rào chắn nhựa có thể mang lại.
Phải biết rằng, dù là ống đũa nhựa hay xô nhựa thì người nỡ bỏ tiền mua cũng rất ít mọi người vẫn quen với việc sử dụng ống đũa gỗ hơn.
Nhưng loại rào chắn bảo vệ em bé này thì khác, có rào chắn, không chỉ mẹ em bé có thể có nhiều thời gian làm việc khác mà còn không phải lo em bé không cẩn thận rơi xuống đất bị thương, cho dù không nhìn thấy được cũng không vấn đề gì.
Rào chắn nhựa có trọng lượng nhẹ, giá rẻ hơn so với rào chắn gỗ, có thể tháo rời tự do, hiệu quả chi phí cao.
Người kiểm soát tiền bạc của gia đình có thể không sẵn sàng mua đồ cho mình nhưng sẽ sẵn sàng mua đồ cho con cái và người già!
Anh ấy bắt đầu động não, Trương Thiên nhìn sự kích động của anh ấy, bỗng hiểu ra, ý tưởng của mình hình như rất tuyệt vời.
DTV
Rào chắn bảo vệ em bé là đồ thường thấy ở đời trước, nhưng đối với người thời này, nó quả thực là một điều mới mẻ và tràn đầy cơ hội kinh doanh.
Cô chớp mắt, một tia nhận thức lóe lên trong lòng cô.
Có lẽ, bàn tay vàng của cô không phải là không gian siêu thị cô mang tới, mà là ký ức về tương lai trong đầu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-409.html.]
Tưởng Hồi bình tĩnh lại, anh ấy ngượng ngùng cười gãi đầu:
“Xin lỗi, tôi phát hiện ra rào chắn em bé này có thể sẽ có tác dụng lớn đối với xưởng, nên có chút kích động.”
Mấy người đều rất hiểu, người nghiên cứu khoa học mà, đều như vậy, rất bình thường.
“Đồng chí Trương Thiên, tôi muốn mua ý tưởng của cô, không biết cô muốn bao nhiêu?”
Tưởng Hồi nghiêm túc nói.
Trương Thiên giật mình, bật cười, xua tay:
“Không cần, cứ coi như món quà tôi tặng cho con anh đi.”
Cô chỉ là mượn ý tưởng của đời sau, đâu có không biết xấu hổ mà lấy tiền.
Tưởng Hồi không đồng ý.
Anh ấy kiên trì rằng người nghĩ ra ý tưởng phải được báo đáp, mà giá trị rào chắn này quá lớn, coi như món quà quá giá trị.
Trương Thiên dở khóc dở cười trước thái độ của anh ấy, lại cảm động không thể giải thích được.
Cô suy nghĩ rồi trả lời Tưởng Hồi:
“Vậy thì, tôi muốn dùng ý tưởng rào chắn trẻ em này để đổi lấy việc anh làm ra một loại bao bì tốt hơn các sản phẩm bao bì của nước ngoài, thế nào?”
Lần này Tưởng Hồi gật đầu:
“Tôi nhất định sẽ cố gắng để tạo ra sản phẩm đóng gói đáp ứng yêu cầu của cô!”
“Được rồi, canh anh đun trên bếp thế nào rồi? Đừng đun cạn cho em đấy.”
Lý Nhạc hờn dỗi trừng mắt nhìn chồng, rồi đuổi anh ấy đi nấu ăn.
Tưởng Hồi thành thật đứng dậy đi vào bếp, để ba người trong phòng tiếp tục trò chuyện.