Triệu Tùng đặt bao tải lên ghế, cởi bỏ dây thừng ở miệng bao, lộ ra đồ vật bên trong.
“Hô!” Trương Vệ Quốc không nhịn được giật mình: “Một cái chân heo thật lớn!”
Bên trong rõ ràng đặt một cái chân heo sau tươi mới, m.á.u trên xương đùi vẫn là đỏ tươi.
Một cái chân heo lớn như thế có thể bán rất nhiều tiền.
Trương Đại Ngưu không chịu nhận.
“Cháu mau lấy về đi, nếu tặng một ít gạo bột mì thì ông cũng nhận, nhưng chân heo này quá quý, cháu cầm về nhà mình ăn đi!”
Ông vẫy vẫy tay bảo Triệu Tùng mau lấy về đi.
Triệu Tùng vội vàng giải thích: “Chân heo này là quà cảm ơn!”
“Quà cảm ơn?” Trương Đại Ngưu khó hiểu.
Trong lòng Trương Thiên nhảy dựng, đang muốn mở miệng thì đã bị Triệu Tùng ngắt lời.
“Lúc trước cháu và Trương Thiên bị Điêu Quý của đại đội Kim Hoa chặn đường, chính là Trương Thiên đã cứu cháu!”
Trương Thiên đầy mặt hoang mang, cứu anh?
Rõ ràng là hai người bọn họ tự cứu mình được không?
Nhưng mà ở trong mắt Triệu Tùng chính là Trương Thiên cứu anh.
“Lúc ấy Điêu Quý dẫn người vây đánh cháu, nếu không phải Trương Thiên mang theo s.ú.n.g dọa Điêu Quý thì hiện tại sợ là cháu còn nằm ở bệnh viện.”
Chung Quyên đột nhiên lên tiếng: “Vây đánh? Không phải chỉ có một mình Điêu Quý chặn cướp các con sao?”
Triệu Tùng khựng một giây, vội vàng bù đắp.
“Lúc ấy anh ta còn dẫn người theo, chẳng qua sau đó Trương Thiên móc s.ú.n.g ra, những người đó chạy mất.”
“Thì ra là như thế này.” Lúc này Chung Quyên mới thả lỏng lại.
Trương Thiên may mắn lúc trước mình đã bàn với mấy người này, nếu không thì đã sớm bị lộ.
Cô lén lút trừng mắt nhìn Triệu Tùng một cái, cái miệng này thật là quá rách, suýt chút nữa đã phạm sai lầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-378.html.]
Nghe lời giải thích của Triệu Tùng xong, Chung Quyên lập tức nhiệt tình vây quanh, lôi kéo Triệu Tùng nói chuyện phiếm.
Cái chân heo kia thì bị em trai cầm đi đặt ở trong phòng bếp, đợi lát nữa cắt một phần nấu ăn chiêu đãi Triệu Tùng, còn lại ướp muối.
Nói đến cũng kỳ lạ, người như Triệu Tùng ngày thường ít nói, cố tình ở lúc cần thiết lại có thể trò chuyện với người ta đến khí thế ngất trời, hận không thể kết bái anh em với anh.
Trương Thiên vừa xem báo chí, vừa miên man suy nghĩ.
“Triệu Tùng năm nay cháu sắp hai mươi tám rồi, không muốn tìm người kết hôn hay sao?” Chung Quyên thử hỏi.
Trương Thiên lập tức tỉnh táo lại, hoả tốc nhìn về phía bên kia, mẹ của cô sẽ không lại lặp lại thói quen cũ chứ?
Đây chính là đồng nghiệm kiêm cấp dưới của cô!
Đối với vấn đề của mẹ Chung, Triệu Tùng lắc lắc đầu.
“Không có, nhưng cháu có người thầm mến.”
“Thầm mến? Tỏ tình chưa?” Chung Quyên tò mò hỏi.
“Không có.”
Chung Quyên có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn an ủi Triệu Tùng: “Bình thường cháu nên đi dạo gần chỗ của người cháu thầm mến nhiều hơn, không có việc gì giúp đỡ gì đó, thời gian lâu rồi, khi tỏ tình thì chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.”
Trương Thiên ở bên cạnh nghe xong, đáy lòng hiện lên vài tia cảm xúc vi diệu, muốn bắt lấy rồi lại bỏ lỡ.
Giữa trưa ăn thịt heo hầm, ăn thịt xong, Triệu Tùng đã chào tạm biệt rồi về nhà.
Trương Thiên lại ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, rất nhanh đã đến ngày kết thúc kháng cáo.
DTV
Đối với kết cục cuối cùng của Điêu Quý, Trương Thiên rất coi trọng, chuẩn bị lại vào trong thành một chuyến.
Vừa nghe Trương Thiên lại muốn vào trong thành, Trương Đại Ngưu lập tức gọi vài thanh niên trong đại đội đi theo phía sau cô, một đám người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn ngồi trên máy kéo.
Vào trong thành, Trương Thiên đi thẳng đến cục cảnh sát, vừa tới cửa đã thấy mấy người công an mang theo mấy nông dân đi ra, hốc mắt của nông dân đỏ bừng, vừa nhìn là biết vừa rồi đã khóc rống một trận.
Trương Thiên thuận tay giữ chặt một đồng chí công an.
“Đồng chí, vài vị đồng chí này là gặp được chuyện gì sao?”
Công an nhìn thoáng qua, mặt lộ ra vẻ đồng tình, giải thích với Trương Thiên.
“Lúc trước đồng chí của Ủy ban cách mạng đến đại đội Kim Hoa bắt bí thư bên đó, trong sân nhà ông ta chôn rất nhiều vàng, nghe nói đổi thành tiền có thể có năm, sáu mươi vạn!”