Nỗi buồn bực cuối cùng ông ép xuống đáy lòng cuối cùng cũng biến mất, khuôn mặt nghiêm túc mấy ngày nay cũng hiện ra nụ cười lại.
Trương Thiên không biết đại đội Kim Hoa có phát hiện không mua được nguyên liệu hay không, nhưng chưa đến mấy ngày, Ngô Hướng Đảng đã đến nhà mình làm giấy chứng nhận chuyển nhượng.
Có lẽ còn chưa phát hiện.
Cũng không biết họ mời người về, nhưng lại phát hiện không có nguyên liệu làm thức ăn chăn nuôi, sẽ có tâm trạng thế nào.
Khóe môi Trương Thiên cong lên một nụ cười hả hê khi thấy người khác gặp họa.
Đại đội Kim Hoa
“Lúc đầu cậu đã nói thế nào với tôi?”
Đại đội trưởng Kim Hoa tức giận chỉ vào Điêu Quý quát mắng.
“Tôi khó khăn lắm mới mời được người đến, bây giờ cậu lại nói với tôi không tìm được nguyên liệu để làm thức ăn chăn nuôi?”
Ông ta cứ nghĩ đến việc mình đã đưa Ngô Hướng Đảng vào đại đội mình, đưa chút lợi ích cho đại đội Hồng Quang, tuy chỉ là một ít vụn nhưng vẫn khiến ông ta thấy đau lòng.
Không ngờ người đã tốn bao công sức đổi đến giờ lại không có chỗ dùng!
Không làm được thức ăn chăn nuôi, ông ta còn kiếm tiền thế nào?!
Lẽ ra ngay từ đầu không nên nghe ý kiến của Điêu Quý!
Nếu không phải anh ta ở bên tai mình nói cái gì mà kinh doanh thức ăn dễ làm, cướp người biết làm thức ăn, đại đội mình cũng làm được thức ăn chăn nuôi bán lấy tiền.
Bản thân ông ta còn không nghĩ đến việc thành lập một xưởng thức ăn chăn nuôi cạnh tranh với đại đội Hồng Quang.
Bây giờ đã mua hết máy móc nhưng kết quả lại không có nguyên liệu!
Chỉ nghĩ đến cũng tức giận!
Đại đội trưởng Kim Hoa không khỏi trừng mắt nhìn Điêu Quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-367.html.]
Điêu Quý ngồi bất động trên ghế bành, vẻ mặt u ám, đôi mắt đen trợn ngược với cơn tức giận hung ác.
“Là tôi đưa ra ý tưởng không sai, nhưng tôi có ép ông làm không?”
“Là bản thân ông tham lam, sao có thể đổ mọi vấn đề lên đầu tôi? Chẳng lẽ bản thân ông không sai?”
Sắc mặt của đại đội trưởng Kim Hoa đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn Điêu Quý lóe lên một tia lạnh lẽo.
Ông ta cười giận dữ, ngón tay chỉ vào Điêu Quý hơi run rẩy.
“Tốt! Thật sự rất tốt!”
Ông ta hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Cánh cửa bị ông ta sập mạnh, va vào tường phát ra tiếng động lớn.
Dân làng gần đó tò mò liếc nhìn, thấy là nhà của thư ký đại đội, lập tức quay đầu lại, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Bên Đại đội Kim Hoa không thể thu thập đủ nguyên liệu vì Trương Thiên cắt nguồn sống, kế hoạch ban đầu đã thất bại.
DTV
Ngô Hướng Đảng, người vứt bỏ vợ rời đi, cũng không sống cuộc sống hạnh phúc như mình nghĩ.
Đại đội trưởng Kim Hoa oán giận anh ta hại mình mất đi một phần lợi nhuận, giờ không có chỗ dùng nên đã giao cho anh ta rất nhiều công việc bẩn thỉu.
Sau một ngày làm việc đồng áng, anh ta nằm trên giường, nghe tiếng ngáy của người thanh niên tri thức bên cạnh phát ra khi đang ngủ, cả người rơi vào trong nghi ngờ bản thân và vô cùng hối hận.
Anh ta sai rồi, anh ta rất muốn quay lại đại đội Hồng Quang, còn có vợ cũ sẵn sàng nuôi anh ta.
Đáng tiếc, trong sự tuyệt tình của anh ta, cô gái họ Ngụy đó cuối cùng đã thoát khỏi yêu đương mù quáng, hiện tại sống một mình hạnh phúc biết bao.
Vô số cám lúa mì, ngô và bã đậu nành được đưa vào xưởng thức ăn chăn nuôi, qua các cách nghiền, trộn, đóng bao,… được máy kéo vận chuyển đến các trang trại chăn nuôi của các đại đội.
Hễ mua trên 50 bao, máy kéo của đại đội Hồng Quang và Hồng Kỳ sẽ thay phiên phụ trách vận chuyển.
Hầu hết đại đội sẽ không mua nhiều thức ăn như vậy một lần, mấy đại đội gần đó sẽ mua chung, số lượng cộng lại là đủ 50 bao, đợi giao đến nơi, lại do các đại đội khác cử người qua dùng xe kéo về.
Các máy móc trong xưởng thức ăn chăn nuôi kể từ khi được nhập về xưởng, chỉ cần trong giờ làm việc thì chưa bao giờ ngừng.