Ngày hôm nay, Trương Đại Ngưu đi công xã họp, sau khi về liền lâm vào trầm tư, khi ăn cơm suýt chút nữa ăn tương ớt như cơm.
Hồi lâu, Trương Vệ Quốc là người đầu tiên nhịn không được hỏi.
“Ba, ba có tâm sự gì thì cứ nói với chúng con, nói không chừng chúng con có thể giúp được.”
Ông ấy cầm d.a.o băm ớt, ngồi ở hành lang băm ớt.
Ớt là Trương Thiên muốn ăn, trong nhà chiều chuộng cô, mùa thu mỗi năm đều đặc biệt làm một hũ ớt băm nhỏ cho cô.
Trương Đại Ngưu không khỏi thở dài, nói:
“Chuyện này các con e là không giúp được gì.”
Nếu có thể giúp được, ông đã nói từ lâu rồi, cũng không đến nỗi âu sầu nhiều ngày như vậy.
Trương Thiên ngồi đan áo len bên cạnh, cười nói:
“Ông không nói, làm sao chúng con biết giúp được hay không?”
Len này là cô không dễ dàng mới mua được, cô phải làm một chiếc áo len thiết kế có hoa văn, mùa đông là có thể mặc.
Trương Đại Ngưu liếc nhìn con trai và cháu gái, gõ điếu thuốc, đặt sang một bên, uống một ngụm trà rồi mới bắt đầu nói.
“Mấy ngày trước không phải ông đi công xã họp sao? Họp xong, mấy đại đội trưởng đại đội lân cận tụ tập lại cùng nhau ăn cơm, nghĩ phải làm thế nào kiếm thu nhập cho đại đội.”
“Đại đội của chúng ta còn ổn, có một xưởng sữa, còn kiểm tra đạt yêu cầu rồi, những xưởng nhỏ ở đại đội khác đều là không chính quy, bị đóng cửa, bây giờ đã mất một phần thu nhập đó, số gà con vịt con mới mua phải nuôi một năm mới bán được, đẻ trứng cũng không nhiều, chẳng là gì so với trước đây”.
“Mọi người đang nghĩ, ngoài việc nuôi gà vịt thì còn cách nào khác tạo thu nhập.”
“Đó chính là điều ông buồn rầu, nếu cách kiếm thu nhập nghĩ ra dễ dàng như thế thì đại đội chúng ta làm gì mà nghèo nhiều năm như vậy, phải đến khi nhóc ba mua bò sữa về mới khá hơn.”
Nghĩ đến đây, ông không khỏi chạm vào điếu thuốc, lại muốn hút thuốc.
Trương Vệ Quốc há miệng mấy lần, cuối cùng ngậm lại.
Chẳng trách ba nói mình không giúp được, ông ấy thực sự không nghĩ ra được ý tưởng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-359.html.]
Trương Thiên tay không ngừng động tác, hơi cau mày, ánh mắt lơ đãng, như thể linh hồn rơi vào một thời không khác.
Lúc này gà nuôi thường được nuôi thả, thường cho ăn một ít cám lúa mì hoặc lá rau, khi thời tiết tốt thì thả ra ngoài cho chúng tự mình ăn côn trùng, như vậy gà nuôi ăn ngon nhưng thời gian sinh sản dài, hai, ba ngày mới đẻ một quả trứng.
Bên đại đội Hồng Sơn nuôi gà cũng theo cách như vậy, Trương Thiên từng nói với bà ngoại, có thể cho chúng ăn một ít bã đậu hoặc vỏ trứng thích hợp, như vậy hiệu quả đẻ trứng sẽ nâng cao.
Tiếc là, bã đậu cũng có thể ăn được nên mọi người không nỡ lấy cho gà ăn, may mà trên đồi có rất nhiều sâu bọ, miễn cưỡng cũng đủ để bổ sung protein cần thiết cho gà đẻ trứng.
Các trang trại gà ở đời sau sản xuất được nhiều trứng như vậy mỗi ngày, phần lớn là nhờ thức ăn cho gà.
“Các ông đã bao giờ nghĩ đến việc mở một xưởng khác chưa.”
Cô nhẹ nhàng nói.
Trương Đại Ngưu gật đầu, cảm khái nói:
“Tất nhiên đã nghĩ đến rồi, nhưng xưởng đâu có dễ vận hành như vậy?”
DTV
“Hơn nữa, chúng ta thật sự nghĩ không ra cần phải mở một xưởng gì mới kiếm được tiền, còn nhất định phải đủ chính quy mới được, nếu không lại bị đóng cửa.”
Nghĩ đến lại rầu.
Ông không nhịn được rút điếu thuốc ngậm vào miệng, không cho sợi thuốc mà chỉ ngậm thế thôi.
Trương Thiên cười nhẹ, ngừng đan, quay lại nhìn ông nội.
“Mở một xưởng thức ăn chăn nuôi thì thế nào ạ?”
Trong lòng Trương Đại Ngưu chấn động, như bị sét đánh, trong đầu chợt lóe lên gì đó nhưng lại không bắt được.
“Con nói rõ hơn xem.”
Ông đặt điếu thuốc xuống, nghiêm túc nói.
Trương Thiên bấm ngón tay tính cho ông.
“Thứ nhất, chi phí xưởng thức ăn chăn nuôi không cao, một hoặc hai máy nghiền và máy băm là có thể xử lý nguyên liệu, giá cả cũng không đắt lắm. Ngoài ra, lương thực chính bên chúng ta sản xuất là lúa mì, đậu nành và ngô, mấy thứ đó vừa hay là nguyên liệu để làm thức ăn chăn nuôi, thân ngô và rơm lúa mì cũng có thể được dùng để làm thức ăn ủ phân xanh.”