Trời vẫn còn tang tảng sáng, quảng trường đã chật kín người, Trương Thiên thầm tặc lưỡi.
Nhìn cảnh thượng cờ này, dù là bây giờ hay tương lai, đều giống nhau.
Tìm được một nơi tầm nhìn rõ ràng hơn dừng chân, tiếp theo là chờ đợi khoảnh khắc bình minh.
DTV
Cùng với lá cờ đỏ năm sao chậm rãi kéo lên, một luồng hơi nóng khó mà khống chế từ n.g.ự.c lan ra toàn thân, hốc mắt ươn ướt, tâm trạng dâng trào như nước biển, xao động không ngừng.
Mãi cho đến khi lá cờ đỏ được giương lên chỗ cao nhất, sự kích động khó tả này mới dần lắng xuống.
Cô thu lại tâm trạng, quay đầu nhìn hai người xung quanh, bỗng sửng sốt.
Vốn tưởng mình đã đủ kích động rồi, không ngờ còn có hai người trực tiếp khóc luôn.
“Được rồi, lau nước mắt đi, lớn thế này rồi mà còn khóc, để người khác nhìn thấy sẽ cười nhạo đó.”
Trương Thiên lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho hai người, miệng an ủi.
Tiền Thắng Nam nước mắt lưng tròng:
“Cũng không chỉ mình tôi như vậy.”
Trương Quốc Khánh đã khóc đến mức không nói nên lời, thậm chí còn xì nước mũi ra, Trương Thiên cảm thấy chiếc khăn tay đó tốt hơn là đừng trả lại.
Đúng lúc, bên cạnh có một người cầm máy ảnh, Trương Thiên bước tới hỏi mấy câu, trả tiền cho ba bức ảnh riêng, lại chụp một bức ảnh chung, xác định hai ngày nữa đi lấy ảnh, lúc này dẫn hai người đang chìm đắm trong niềm vui về.
Khi về đến nhà khách liền nhìn thấy Bạch Thiển Thiển và anh cả cô ta đang ngồi ở sảnh.
Cô ta vừa nhìn đã thấy đôi mắt của Trương Thiên hơi đỏ, hai người phía sau còn đỏ hơn, lập tức đoán được họ đi đâu.
“Các cô đi xem thượng cờ đúng không.”
Cô ta không lấy làm lạ nói.
Trong mắt Trương Quốc Khánh lộ ra vẻ kinh ngạc:
“Sao cô biết?!”
Bạch Thiển Thiển mím môi cười, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-303.html.]
“Hàng năm đều có người đổ xô đến quảng trường xem thượng cờ, xem xong chính là dáng vẻ như mọi người thế này, tôi đã xem mười mấy năm rồi.”
Nhưng phàm là người từ nơi khác đến Thủ Đô, việc đầu tiên làm chắc chắn là đi xem thượng cờ.
Trương Thiên hiểu ra, có chút ngượng ngùng.
“Anh trai tôi xin nghỉ phép mấy ngày để chơi với tôi, xe của anh ấy ở bên ngoài, chúng ta đừng chỉ xem thượng cờ mà cũng xem những thứ khác nữa, mua một số đặc sản địa phương mang về làm quà.”
Bạch Thiển Thiển ôm cánh tay Trương Thiên mỉm híp mắt nói.
“Có phiền anh trai cô quá không.”
Trương Thiên hơi cau mày hỏi.
Bạch Thiển Thiển lắc đầu,
“Không đâu, anh ấy chỉ là chơi cùng tôi mới xin nghỉ phép, một chút cũng không phiền.”
Dù sao cô ta đã mấy năm không về, ở nhà mấy ngày lại phải về đại đội, không biết lần sau tới Thủ Đô là lúc nào.
Anh cả cũng vì lý do này mới đặc biệt xin nghỉ phép để chơi cùng cô ta.
Anh cả Bạch cũng nói:
“Các cô yên tâm, tôi từ nhỏ lớn lên ở đây, biết đồ ăn nơi nào ngon nhất, nơi nào đặc sắc nhất, chắc chắn khiến mọi người không uổng công chuyến này.”
Nếu đương sự đã nói như vậy rồi, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
“Vậy thì nhờ anh vậy!”
Vài ngày tới, dưới sự dẫn dắt của anh cả Bạch, nhóm Trương Thiên đã nếm thử món vịt quay chính gốc nhất của Thủ Đô, ăn tương đối các món điểm tâm, đến tận nơi xem đoàn ca vũ biểu diễn, đi xuyên qua các con phố và ngõ hẻm.
Chẳng bao lâu đã đến ngày cuối cùng, tất cả máy móc đã đặt hàng đều được đóng gói, trước tiên vận chuyển đến thành phố Song Điền bằng đường sắt, sau đó chuyển lên ô tô, vận chuyển về đại đội Hồng Quang.
Hôm nay bầu không khí trong nhà họ Bạch trầm xuống, Trương Thiên chào hỏi rồi trở về nhà khách nghỉ ngơi.
Những chiếc máy này còn tặng kèm sách hướng dẫn sử dụng, Trương Thiên nhận được đọc trước, việc này giống như lên lớp, phải soạn bài trước một lần, sau đó việc bắt đầu thao tác thực tế sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trong phòng túi lớn túi nhỏ chất đống một chỗ, trong đó có đồ chơi, sản phẩm dưỡng da mới ra mắt, các loại điểm tâm và đặc sản, còn có vịt quay được đóng gói trong không gian của cô.