“Vậy mọi người mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai nhất định phải đến tìm tôi đấy.”
Anh ta lưu luyến không rời nói.
Đáng tiếc Bạch Thiển Thiển căn bản không chú ý tới, chỉ là lơ đãng đối phó, kéo Trương Thiên chạy đến nhà khách.
Trở lại nhà khách, Trương Thiên ngâm chân nước nóng trước.
Lúc này tắm rất phiền phức nên cô lấy nước nóng lau, liền coi như tắm rồi.
Sau đó trực tiếp đi ngủ.
Cô thực sự mệt mỏi.
Bạch Thiển Thiển ở bên kia ngồi trong phòng do dự một hồi, cuối cùng đứng dậy đi đến quầy lễ tân của nhà khách, mượn điện thoại gọi về nhà.
Không lâu sau, cuộc gọi được kết nối.
“Alo.”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ dịu dàng.
Bạch Thiển Thiển không nhịn được rơi nước mắt.
Cô ta thuận tay lau vết nước trên má, hít mũi rồi nghẹn ngào nói:
“Mẹ, là con đây.”
Đầu bên kia im lặng hai giây:
“Thiển Thiển?!”
Giọng nói rất gấp và cao.
Bạch Thiển Thiển cười gật đầu.
“Là con.”
“Sao con đột nhiên gọi điện vào lúc này? Là xảy ra chuyện gì à? Có phải có người bắt nạt con không?! Chồng ơi! Mau qua đây! Thiển Thiển xảy ra chuyện rồi!!”
Trong giọng nói của mẹ Bạch có chút sốt ruột, Bạch Thiển Thiển ở đầu bên này điện thoại thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ở đầu bên kia.
Cô ta vội vàng giải thích:
“Không, không ai bắt nạt con cả, mọi người đều rất tốt với con”.
Mẹ Bạch lúc này mới bình tĩnh lại, vừa muốn hỏi tiếp thì điện thoại đã bị giật đi.
“Thiển Thiển, ai bắt nạt con? Nói cho ba biết, ba lập tức qua đó.”
Trong giọng nói của ba Bạch đầy tức giận, như thể một giây sau sẽ giơ nắm đ.ấ.m ra đánh kẻ dám bắt nạt con gái cưng của mình.
Bạch Thiển Thiển cười khúc khích:
“Không ai bắt nạt con cả!”
Cô ta có chút vui vẻ, không khỏi muốn cười, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-298.html.]
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Ba Bạch vừa vui vẻ nói xong, điện thoại lại bị mẹ Bạch giật đi.
“Cục cưng, là nhớ ba mẹ rồi à? Nếu không sao lại gọi vào lúc này.”
Trong giọng nói của mẹ Bạch có chút ngờ vực.
Bạch Thiển Thiển hai má hơi đỏ lên, ngượng ngùng gật đầu:
“Là nhớ hai người rồi ạ.”
DTV
“Đúng lúc đại đội cần mua máy móc nên con đã theo người của đại đội trở về Thủ Đô, bây giờ con gọi cho hai người ở nhà khách.”
Cô ta vừa dứt lời, đối phương lập tức kinh ngạc nói:
“Đang ở Thủ Đô? Vậy sao con không về nhà? Trong nhà còn trống phòng, nhất định có thể ở được!”
Mẹ Bạch không ngờ con gái mình đã ở Thủ Đô rồi.
Chốc lát vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không biết phải làm sao.
Bạch Thiển Thiển giải thích, nói:
“Thời gian tới đây muộn quá, con muốn ở nhà khách nghỉ một đêm mới về.”
Điện thoại lại bị giật đi, ba Bạch mong đợi nói:
“Hay là ba đến đón con nhé?”
“Không cần ạ, ngày mai con sẽ về, ba bảo mẹ nấu thêm đồ ăn ngon cho con, đến lúc đó con mang bạn bè trong đại đội về.”
Bạch Thiển Thiển làm nũng nói.
“Được được, đúng lúc phiếu thịt ở nhà còn chưa dùng, mẹ nấu món thịt kho tàu mà con thích nhé.”
Mẹ Bạch giật điện thoại nói.
“Dạ được!”
Bạch Thiển Thiển lại nói chuyện một lát, ;úc này mới tâm tình vui vẻ trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Trương Thiên mở mắt ra, thấy trời rất sáng.
Cô nhìn thời gian thì thấy mới sáu giờ bèn nằm xuống ngủ tiếp, ngủ thẳng đến tám giờ rưỡi mới dậy.
Đánh răng rửa mặt xong, lại đến tiệm cơm mua quẩy và sữa đậu nành ăn hết, lúc này mới xuất phát ngồi xe đến xưởng cơ khí.
Bạch Thiển Thiển cũng đi theo, Trương Thiên ban đầu muốn cô ta về nhà trước, dù sao thì đây cũng là mục đích cô ta đến Thủ Đô, nhưng Bạch Thiển Thiển cứ cho rằng mình không thể bỏ lại mọi người nên đã đi theo.
Trương Thiên không còn cách nào khác là phải để cô ta đi theo.
Sau khi ngồi xe bốn mươi phút, đã đến nơi.
Trương Thiên trước tiên đến gặp bảo vệ, nói rằng mình đến để mua máy móc.
Bảo vệ bảo họ đợi một lát, sau đó quay người đi vào trong tìm người ra.