Lấy thư giới thiệu ra, đặt ba phòng, Trương Quốc Khánh một phòng, hai phòng còn lại, Trương Thiên và Tiền Thắng Nam một phòng, Bạch Thiển Thiển một mình một phòng.
Mấy người họ xuống xe còn chưa ăn cơm, may mắn lúc này trời đã tối, đến hơn tám giờ mới tối hẳn, mấy người Trương Thiên vẫn có thể ra ngoài dạo một lúc.
Trương Thiên đi trên đường phố, trong lòng thầm cảm khái.
Không hổ là Thủ Đô, phát triển xấp xỉ như một số thành phố tuyến hai ở đời sau.
Mấy người tìm một tiệm cơm quốc doanh đi vào, do chủ nhà Bạch Thiển Thiển gọi món, đã gọi mấy món ăn best seller.
Trong tiệm cơm có rất nhiều người, họ phải đợi một lúc mới được ăn nên dứt khoát trò chuyện.
Bạch Thiển Thiển giới thiệu vịt quay tiệm nào ở Thủ Đô là chính tông nhất, điểm tâm nhà nào thơm ngon nhất, và vô cùng khuyến khích ba người uống nước đậu.
“Cô tin tôi đi, nước đậu là thứ ngon nhất trên đời này, mọi người chút nữa nhất định phải gọi một bát nếm thử!”
Bạch Thiển Thiển mặt mày hồng hào, tinh thần rạng rỡ, vừa nhìn là thấy dáng vẻ rất vui.
Trương Thiên lạnh lùng từ chối với vẻ mặt vô cảm.
Rất nhiều người đời sau đã nói, ngoại trừ người Thủ Đô ra, người ngoài đừng tùy tiện nếm thử.
Nghe nói, mùi vị của nước đậu cực kỳ kinh khủng, gần giống mùi nách của ông già.
Tuy nhiên, hai người Tiền Thắng Nam và Trương Quốc Khánh lại bị nói đến mức muốn thử.
DTV
Trương Thiên ngậm miệng không nói, quyết định để họ trải nghiệm hiểm ác của cuộc đời.
Bạch Thiển Thiển mấy năm nay căn bản không hề ra ruộng làm việc, chủ yếu là do khuôn mặt quá mềm mại, hơi phơi nắng sẽ đỏ bừng, cắt lúa mì được một lúc trên người đầy những vết xước do lúa mì quẹt qua.
Trương Đại Ngưu lo lắng sẽ gây ra phiền phức nên đã sắp xếp đều là những công việc nhẹ nhàng chút cho cô ta.
Cũng vì như thế nên cô ta không thay đổi nhiều so với lúc mới về nông thôn.
Vì vậy bị người quen cũ nhận ra.
“Cậu là, Bạch Thiển Thiển?.”
Một nam thanh niên để tóc ba phân chỉ vào Bạch Thiển Thiển kinh ngạc nói.
Bạch Thiển Thiển sửng sốt hai giây, nhìn một lát, mới hơi nhận ra đó là ai.
“Cậu là Trầm Nhận?”
“Chính là tôi!”
Vẻ mặt Trầm Nhận kích động, lập tức kéo bạn cùng bàn đổi chỗ tới ngồi cạnh Bạch Thiển Thiển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-296.html.]
“Cậu về khi nào vậy? Sao tôi chưa từng nghe dì nhắc tới.”
Anh ta vẻ mặt thân thiết hỏi.
Bạch Thiển Thiển mỉm cười, nói:
“Chiều nay tôi mới xuống tàu, ba mẹ tôi còn chưa biết tôi về.”
“Đúng rồi, tôi giới thiệu cho mọi người một chút.”
Bạch Thiển Thiển chỉ vào Trầm Nhận nói:
“Đây là Trầm Nhận, bạn học tiểu học và cấp ba của tôi, chúng tôi lớn lên trong cùng một đại viện.”
Cô ta chỉ vào mấy người Trương Thiên, nói với Trầm Nhận:
“Mấy vị này là đội viên đại đội mà tôi tham gia ở nông thôn, cũng là bạn của tôi.”
“Vị này là Trương Thiên. Cô ấy không chỉ là bạn tốt nhất của tôi ở đó mà còn là xưởng trưởng xưởng chế biến sữa tươi ở đó.”
Bạch Thiển Thiển vẻ mặt tự hào.
Trầm Nhận gật đầu thân thiện, cười nói:
“Xin chào, chào mừng đến với Thủ Đô.”
“Xin chào.”
Trương Thiên hơi hứng thú nhìn hai người họ, người được gọi là Trầm Nhận, ánh mắt nhìn Bạch Thiển Thiển rõ ràng không đúng lắm, dịu dàng đến mức sắp tràn ra ngoài.
Cũng không biết Yến Vũ Hoa có biết mình ở Thủ Đô còn có tình địch hay không.
Yến Vũ Hoa ở đại đội Hồng Quang xa xôi.
“Hắt xì”
Là tối qua không đắp chăn bị cảm lạnh sao? Trong lòng anh ta nghĩ, không biết Thiển Thiển có đến nơi an toàn hay không.
Bạch Thiển Thiển lại giới thiệu hai người Tiền Thắng Nam và Trương Quốc Khánh.
Vừa giới thiệu xong, đồ ăn ở bàn bên cạnh của Trầm Nhận đã được bưng lên.
“Cậu mau ăn cơm đi, có việc gì ăn cơm xong lại nói.”
Bạch Thiển Thiển nói xong, Trầm Nhận mới lưu luyến không rời quay đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, mấy người Trương Thiên trên đường quay về nhà khách, Trầm Nhận đi bên cạnh Bạch Thiển Thiển, đàm luận với cô ta về những thay đổi của toàn bộ Thủ Đô và đại viện mấy năm gần đây.