Nhưng bây giờ, Trương Thiên vừa bước tới cửa đã ngửi thấy một mùi hôi thối rất nồng.
Sau khi vào cửa, trên mặt đất không chỉ có cỏ dại mà còn có phân dê.
Máng cho ăn đã mọc rêu, đáy máng đen xì xì, cỏ bên trong đã mục nát, tỏa ra một mùi hôi thối buồn nôn.
Bò sữa và dê sữa trong chuồng trông chán nản uể oải, góc chuồng phân chất đống thành núi không ai dọn dẹp, đến rơm rạ bò dê ngủ cũng ướt sũng.
Trong mắt Trương Thiên hiện lên tia lửa, một sự tức giận khó giấu chậm rãi dâng lên trong lồng ngực.
Chưa bước được hai bước thì một cô gái diện mạo thanh tú tết hai b.í.m tóc chặn cô lại.
Trong mắt đối phương tràn đầy khinh thường, đứng ở lối đi không cho cô đi qua.
“Cô là ai? Đây là trang trại bò sữa quốc doanh, không phải là nơi ai cũng có thể vào!”
Trương Thiên mỉm cười, giải thích:
“Tôi là người cung cấp thức ăn chăn nuôi, đến gặp chú Hạ Kiến Thành.”
Cô gái tết tóc đánh giá trên dưới một lần mới không cam lòng nhường đường.
“Qua đi.”
Trương Thiên đi được hai bước, tựa hồ chợt nhớ ra cái gì, quay người lại hỏi.
DTV
“Tôi nhớ người phụ trách chăn nuôi bò ở đây là một đồng chí tên Đường Quyên. Cô biết cô ấy ở đâu không? Tôi có chuyện muốn tìm cô ấy.”
Vẻ mặt cô gái tết tóc hơi mất tự nhiên, sờ sờ sợi tóc bên tai:
“Cô ấy, cô ấy không làm nữa rồi.”
Sau đó, không đợi Trương Thiên hỏi kỹ, trực tiếp quay người chạy đi.
Trương Thiên đứng đó, đôi mắt hơi nheo lại.
Đến cũng đến rồi, vẫn nên đến hỏi Hạ Kiến Thành một chút, trang trại bò sữa rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Cháu là nói chuyện này à?”
Tay phải Hạ Kiến Thành ấn lên ấn đường cau chặt, buồn rầu nói:
“Cô ấy bị giám đốc Diêu mới đến tùy ý tìm một lý do sa thải rồi.”
Trương Thiên: “!!!”
“Sa thải ấy ạ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-288.html.]
Đây là chuyện lớn, người thời này bị sa thải căn bản sẽ không tìm được một công xưởng đồng ý để Đường Quyên làm việc.
Trương Thiên còn muốn hỏi thêm mấy câu nhưng đã bị Hạ Kiến Thành ngăn lại.
“Cháu không thể ở trang trại bò sữa quá lâu, lần trước chú mơ hồ nghe nói anh ta hình như chướng mắt cháu, vì lý do an toàn, cháu vẫn nên nhanh chóng rời đi đi.”
Vẻ mặt ông ấy âu sầu, đã thay đổi rất nhiều so với lần trước.
Trương Thiên khóe môi hơi động, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, ngoan ngoãn rời đi.
Đối phương đã sứt đầu mẻ trán, vẫn nên đừng để ông ấy biết mình đã gặp phiền phức.
Đường Quyên bị sa thải, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không tìm được việc, có lẽ vẫn ở nhà.
Trương Thiên đổi hướng, đi tới nhà Đường Quyên.
Trương Thiên ngồi trong nhà Đường Quyên, chị ấy và gia đình chồng sống ở nhà tập thể, một nhà sáu người sống trong một căn phòng rộng 20 mét vuông, có vẻ vô cùng chật chội.
Nhìn thấy Trương Thiên đến thăm mình, Đường Quyên lúc đầu có chút vui vẻ, nhưng về sau lại có chút ngượng ngùng.
“Em uống chút nước trước đi.”
Đường Quyên bưng một ly nước đến cho Trương Thiên.
Trương Thiên nhận lấy, nhìn đứa trẻ hai tuổi trong vòng tay của chị ấy, cười nói:
“Em luôn cảm thấy chị rất trẻ, quên mất chị còn là mẹ của hai đứa trẻ, nếu không phải lần này đến nhà chị thăm chị, em còn tưởng chị độc thân cơ.”
Đường Quyên phì cười, buồn cười nói:
“Chị đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao có thể chưa kết hôn chứ.”
Ngược lại là người bạn này của mình, hai mươi bốn tuổi còn chưa có bạn trai, nhìn đến mức sốt ruột, lại không thể thúc dục cô.
Trương Thiên uống một ngụm nước, khóe miệng giật giật, dừng lại một chút, từ từ đặt nó xuống.
…Quá ngọt!
Cô lười vòng vo đi thẳng vào vấn đề.
“Chị luôn là người làm tốt nhất ở trang trại bò sữa, sao lại bị giám đốc Diêu mới đến sa thải?”
Phải biết rằng, Đường Quyên được chọn làm công nhân tiên tiến vì sự chăm chỉ và được việc, dù có muốn sa thải thì cũng không nên sa thải chị ấy.
Đường Quyên cười khổ, nói:
“Chị gặp phải Diêu Cách Mệnh nhận hối lộ, anh ta quay lại đe dọa chị, nhưng lúc đó chị quá tức giận, đã nói anh ta vài câu, chưa đầy hai ngày đã có người tố cáo chị, nói chị âm thầm bán sữa tươi của trang trại bò sữa.”