Vừa nghĩ đến đây, bụng của cô thế nhưng bắt đầu kêu lên.
“Mày cũng muốn ăn đúng không?”
Trương Thiên thì thầm với cái bụng nhỏ của mình, đôi mắt híp lại, cong thành hình trăng non:
“Vậy chúng ta cùng đi ăn thử một lần đi!”
Cô đã đến tiệm cơm Quốc Doanh rất nhiều lần, lúc này lại là giờ cao điểm buổi trưa, cho dù đang ở tiệm cơm Quốc Doanh thì cũng rất khó để tìm được một bàn trống.
Dưới sự dẫn dắt của chị Lý, cô đi tới ngồi vào một bàn có một cặp đang ngồi, thoạt nhìn hình như là hai người đang xem mắt.
Tuổi của cô gái có vẻ sêm sêm Trương Thiên, mà người đàn ông lại theo hình tượng thanh niên chính trực mày rậm mắt to mà người thời đại này thích nhất, mặc áo Tôn Trung Sơn, túi áo để hai cây bút.
Cô gái ngồi đối diện với anh ta, mặt và cổ đều đỏ ửng lên, vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng đối phương.
Chị Lý đi đến bên cạnh bàn, thân thiết dò hỏi:
“Hai vị đồng chí, vị đồng chí mới tới này không tìm được chỗ ngồi, có thể ngồi chung một bàn với hai người được không?”
Người đàn ông vốn đang xem thực đơn trên tường, nghe được chị Lý hỏi chuyện, lúc này mới quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Trương Thiên thì ánh mắt vốn cao ngạo của anh ta lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình.
“Tất nhiên là được, mời cô ngồi.”
Anh ta thậm chí còn muốn giúp cô kéo ghế, đôi mắt giống như keo dán, dính chặt vào mặt của Trương Thiên.
Chút ít thiện cảm ở trong lòng Trương Thiên lập tức tan thành mây khói.
Nhân phẩm của người này quá tệ, đối tượng xem mắt còn đang ngồi ở phía đối diện mà anh ta vẫn dám lấy lòng một cô gái khác ở trước mặt người ta.
Đã vậy hiện tại còn đang là thập niên 60 thật thà chất phác!
Dựa vào điều này thôi cũng đã nhìn ra nhân phẩm của người đàn ông trước mặt đúng là chẳng ra làm sao.
Trương Thiên ngăn anh ta lại, cười nhạt nói:
“Cảm ơn, tôi có thể tự làm được.”
Nói xong tự mình kéo ghế ra ngồi xuống.
Nếu đã tới ăn cơm ở tiệm cơm Quốc Doanh, tất nhiên phải gọi món đặc trưng nhất ở đây —— thịt kho tàu.
Ba cô đã muốn ăn thịt kho tàu của tiệm cơm Quốc Doanh từ rất lâu rồi, lần sau trở về nhà cô sẽ mua cho ông ấy một phần ăn thử, dù sao bản thân hiện tại quả thật là ‘rất có tiền’.
Khi Trương Thiên đang xem thực đơn, tự hỏi nên ăn món gì thì bên cạnh vang lên một giọng nói vừa vui mừng vừa do dự.
“Cậu, cậu là Trương Thiên đúng không?”
Trương Thiên ngây người, nhìn về phía cô gái ngồi cùng bàn, trong đầu điên cuồng tìm kiếm ký ức của nguyên chủ.
Cuối cùng trong một góc nhỏ của ký ức, cô đã ‘tìm được’ thân phận của đối phương.
“Cậu là… Đinh Ái Quân?”
“Hai người quen nhau sao?”
Người đàn ông xem mắt nghi ngờ hỏi, đưa mắt nhìn hai người.