Anh nhìn các đội viên bên mình rồi nói tiếp:
“Sau đó, người bên kia ăn nói rất khó nghe, đội viên của chúng ta nghe vậy bèn nổi giận, không nhịn được mà ra tay, cuối cùng là cả đám lao vào đánh nhau.”
“Vậy là đại đội chúng ta đã ra tay trước đúng không?”
Trương Đại Ngưu trầm giọng nói.
Triệu Tùng gật đầu, ánh mắt hơi lơ đãng liếc nhìn Trường Thiên, sau đó cụp mắt xuống.
Người liên quan đến việc này quá nhiều, không chỉ có đại đội mình mà còn có không ít người của đại đội khác, bản thân không phải là người duy nhất theo dõi toàn bộ quá trình.
Chuyện này rất khó xử lý.
Lúc này, Vu Siêu - đại đội trưởng của đại đội Hồng Kỳ cũng chạy tới.
Vừa đến ông ấy đã nhìn Trương Đại Ngưu, lên tiếng hỏi:
“Anh Trương à, đã xảy ra chuyện gì thế? Sao lại còn đánh nhau nữa vậy?”
Chuyện này ồn ào huyên náo như vậy, chắc chắn công xã sẽ biết tin sớm thôi, 80% là bọn họ sẽ bị mắng cho một trận.
Vu Siêu nghĩ một chút bèn cảm thấy rất khó chịu.
Vốn việc lấy được tấm bằng khen đại đội gương mẫu đã rất khó, bây giờ lại xảy ra chuyện này, chắc chắn năm nay đại đội mình lại tay trắng nữa rồi.
Trương Đại Ngưu thở dài rồi kể lại những gì mình biết đươc.
Lần này rõ ràng là bên họ đuối lý..
“Em Vu à, anh nghĩ thế này, lần này bên anh đã ra tay trước, vì vậy đại đội bọn anh sẽ chịu chi phí thuốc men, tuyệt đối sẽ không để những thanh niên này bị thương đến gân cốt, em thấy thế nào?”
Trương Đại Ngưu nói.
Vu Siêu nghĩ một chút, sau đó nhìn đội viên nhà mình, cảm thấy không đủ.
“Anh Trương, e rằng chỉ trả tiền thuốc men thôi là không đủ, còn phải bồi thường tiền, nếu không chuyện này sẽ rất khó giải quyết.”
DTV
Trương Đại Ngưu lại thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-264.html.]
“Hay là như vậy đi, bên anh sẽ bồi thường cho mỗi người 1 tệ, thế nào?”
Mấy thằng nhãi này còn dám cho người ta mượn 50 tệ, vậy thì bồi thường 1 tệ cho người bệnh ắt hẳn cũng không phải chuyện gì to tát.
Vu Siêu lắc đầu, giơ ba ngón tay lên:
“Phải 3 tệ mới được.”
Trường Đại Ngưu im lặng một lát, sau đó ấn một ngón tay của Vu Siêu xuống.
“2 tệ, không thể nhiều hơn nữa.”
“Cũng được.”
Vu Siêu đồng ý, sau đó đi giải thích chuyện này với các đội viên.
Đội viên đại đội Hồng Kỳ nghe đại đội trưởng Vu Siêu nói xong, sắc mặt đã dịu đi một chút, liếc nhìn những người vừa mới đánh nhau, sau đó mới gật đầu một cái.
Trương Đại Ngưu dẫn những người này về sân của đại đội, sau đó lại gọi phụ huynh của họ đến, thuật lại vụ đánh nhau ngày hôm nay, nhưng mục đích chính vẫn là nói rõ tiền thuốc men và tiền bồi thường.
“Tôi không đồng ý! Bên nào cũng ra tay, tôi còn bị đánh, sao chúng tôi lại phải bồi thường.”
Người lên tiếng là Trương Cốc Mãn, mắt anh ấy bị đ.ấ.m đến mức bầm đen, khóe miệng hơi rách da, vẫn đang chảy máu.
Trương Đại Ngưu bèn hừ lạnh một tiếng:
“Ai bảo các cậu đuối lý chứ, người ta nói là chuyện của người ta, ai bảo các cậu động tay động chân làm gì, các cậu ra tay thì các cậu phải bồi thường. Sau vụ việc lần này cũng nên rút kinh nghiệm, về sau đừng có hở ra tí là lại động tay động chân.”
Thấy mấy thanh niên bất bình tức giận nhưng lại chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống, Trương Đại Ngưu muốn nói thêm gì đó thì lại trông thấy bí thư Phạm gõ cửa.
“Đại đội trưởng, công xã đã biết chuyện rồi, bảo ông nhanh đến đó để họp.”
Những thanh niên vốn còn có chút không phục, trong nháy mắt lập tức im lặng.
Trương Đại Ngưu lườm bọn họ một cái, sau đó lấy xe rời đi.
Trương Thiên ở lại sân đại đội, giúp kế toán thu tất cả số tiền bồi thường và tiền thuốc men của khoảng chục đội viên đại đội Hồng Kỳ, đến lúc đó ông nội sẽ đưa cho đại đội trưởng của đại đội Hồng Kỳ.
Người lãnh đạo đúng là không dễ dàng gì, chuyện tốt thì cả đại đội được hưởng, nhưng chuyện xấu thì lại đổ lên đầu của lãnh đạo.