“Ông đã nói qua với bên công xã rồi, chờ thanh niên trí thức Trịnh kia xuất viện, thì sẽ điều người về.”
Trương Đại Ngưu buông chiếc đũa nói.
“Cô gái này đúng là rất biết cách gây chuyện.”
Chung Quyên nói thầm một câu.
Tai của Trương Thiên rất thính, cô không khỏi tò mò hỏi:
“Chẳng nhẽ cô ta còn gây ra chuyện gì nữa ạ?”
Hay là còn có chuyện gì mà mình không biết?
Chung Quyên nói:
“Vài thím trong đại đội đã kể khổ với mẹ, nói mấy đứa nhỏ trong nhà không nghe lời, việc mà nhà mình phụ trách lại không làm, cứ chạy đi giúp thanh niên trí thức Trịnh kia, bọn họ thật sự sắp tức c.h.ế.t rồi.”
Chỉ như vậy thôi sao?
Trương Thiên tiếp tục ăn cơm, mấy chuyện này cô đã nghe qua rồi, không có gì mới mẻ cả.
“Con thấy thanh niên trí thức Trịnh kia tìm vài nam đồng chí trong đại đội để mượn tiền, còn kể khổ kêu trong nhà khó khăn không rảnh lo cho cô ta.”
Trương Hồng Binh đột nhiên nói một câu khiến cho cả nhà kinh ngạc rớt cằm.
“Em chắc chứ?”
Trương Thiên hơi mở to hai mắt, nhìn về phía em trai hỏi.
Trương Hồng Binh gật đầu:
“Em thấy đến lời kể còn chẳng thèm thay đổi, kể với ai cũng là một câu chuyện đó, theo em thấy thì ít nhất đã có năm người đang dây dưa với chị ta rồi.”
Lợi hại!
Trương Thiên không nhịn được mà líu lưỡi.
Những người khác cũng có chút ngây ngẩn, quả thật cả đời họ cũng chưa gặp phải chuyện nào thái quá như vậy.
“May là phát hiện ra sớm, chờ Trịnh Nguyên Anh được điều đi, đại đội chúng ta coi như có thể yên tĩnh được một chút.”
Trương Đại Ngưu kết thúc câu chuyện bằng một câu này.
DTV
Ăn cơm xong, Trương Thiên nghỉ ngơi một hồi, sau đó tiếp tục làm công việc của ngày hôm qua.
Tới thời gian vắt sữa buổi chiều, cô bèn đi đến xưởng sữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-251.html.]
Lúc đi ngang qua một rừng cây nhỏ, trong lúc lơ đãng cô lại phát hiện ra một hình bóng quen thuộc.
Tiểu Tuyết?
Trương Thiên cảm thấy khá tò mò, bèn đi theo qua đó.
Trong chốc lát cô đã đi đến chân núi, Tiểu Tuyết dừng lại ở nơi đó sủa vài tiếng.
Rất nhanh, có một con sói xám cao lớn uy mãnh trong miệng ngậm một con thỏ hoang béo tốt chạy chậm đến trước mặt Tiểu Tuyết.
Không phải chứ?! Chẳng lẽ tên gặm cải trắng nhà mình chính là con sói hoang này?
Trương Thiên sờ sờ cằm, con sói đêm qua cắn Trịnh Nguyên Anh bị thương không phải là con sói này đấy chứ?
“Ngao ô ——”
Trương Thiên đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ‘bạn đời’ của Tiểu Tuyết đang nhìn mình bằng ánh mắt hung ác, sự cảnh cáo không cần nói cũng biết.
“Gâu gâu gâu!”
Tiểu Tuyết nhận ra chủ nhân của mình, vui vẻ lắc lắc cái đuôi, cũng sủa bạn đời một cái.
Không được gầm gừ với chủ nhân!
Sói xám oan ức rầm rì vài tiếng, cúi đầu cọ cọ lấy lòng vợ.
Trương Thiên không nhịn được mà bật cười, chào hỏi Tiểu Tuyết một câu, sau đó tiếp tục đi đến xưởng sữa.
Đời sau cho dù là loại động vật gì, chỉ cần từng cắn người, cho dù là động vật cần bảo hộ cũng sẽ bị xử chết.
Mãnh thú từng cắn người sẽ rất dễ tấn công con người một lần nữa.
Đổi một góc độ khác để suy nghĩ, nếu cô trông coi xưởng sữa thì liệu cô có thể bắt được con sói hoang từng cắn người bị thương kia không?
Trương Thiên cảm thấy rất có thể.
Cô có súng, có thể chủ động tấn công, lại có cả không gian siêu thị, có thể bảo vệ bản thân, tiến có thể công lui có thể thủ, hoàn toàn có thể thử một lần.
Con sói hoang đó chạy tới bên này, rất có thể chính là vì muốn ăn gia súc!
Để cây rụng tiền nhà mình không bị tổn hại, con sói đó bắt buộc phải chết!
Tới buổi tối, Trương Thiên lấy lý do dê sữa sắp sinh để tới phân xưởng sản xuất ngồi canh.
Cô thắp một cây đèn dầu, ngoài phòng thì vắt ngang một sợi dây thừng, bên trên treo vô số chiếc chuông, tạo thành một thiết bị cảnh báo, chỉ cần có thứ gì bước vào, chuông sẽ lập rức reo lên.
Đêm khuya, sao trên trời đã bị mây đen che phủ, màn đêm lặng im không một tiếng động.