Tuy rằng Bao Tu là chủ nhiệm của xưởng thủy tinh, nhưng huyện Thuần có rất nhiều chủ nhiệm phân xưởng, số lượng sữa lại có hạn, tất cả đều đã được bán từ trước, dù anh ấy có nhờ vả các mối quan hệ của mình cũng không có tác dụng gì, hiện giờ chỉ còn cách đi đổi với nhà khác, hoặc là mua ở chợ đen.
Sữa bột vô cùng quý, đã vậy còn khó mua, những nhà có thể mua được sữa bột cũng có con, sữa lại chính là đồ ăn thiết yếu của con, làm sao họ nỡ chia cho người khác chứ?
Anh ấy cũng đã từng tìm người đi hỏi thăm ở chợ đen, đối phương nói sữa bột cũng là hàng hiếm ở chợ đen, nếu thật sự có hàng, giá cả chắc chắn sẽ rất cao, ít nhất cũng phải cao gấp đôi giá thị trường.
Với Bao Tu, giá cao hoàn toàn không thành vấn đề, hiện tại điều cấp thiết hàng đầu chính là mua được sữa bột để con của anh ấy có thể khỏe mạnh sống sót!
So với con trai của anh ấy, có thể nói chút tiền này hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Thím Chu cũng rất gấp, chỉ là nhớ tới ngày đó cô gái nhỏ kia có thể lấy ra được thứ gọi là dầu gội đầu khô vô cùng kỳ lạ, trong thâm tâm bà ấy thế nhưng lại có chút tin tưởng cô có thể mua được sữa bột.
Hơn nữa dựa theo cách làm việc của Trương Thiên, chỉ vì muốn sản phụ thoải mái hơn một chút mà cô đã cho mọi người sử dụng chai dầu gội khô hoàn toàn miễn phí, ắt hẳn nhân phẩm cũng không tệ.
“Các con đừng lo lắng quá, cô gái nhỏ kia nhìn rất đáng tin cậy, mẹ nhìn người chuẩn lắm, con bé có nói dù có hay không thì đều sẽ báo cho mẹ, thời hạn đưa ra là ba ngày, hôm nay con bé nhất định sẽ đến đây.”
Lời nói chắc chắn của thím Chu khiến cho hai vợ chồng tin tưởng hơn một chút, nói không chừng mọi việc thật sự sẽ giống như mẹ nói, nhưng bọn họ vẫn cứ phải phòng hờ cho tình huống xấu nhất.
Mỗi người trong phòng đều có suy nghĩ khác nhau.
“Cộc cộc cộc ——”
Mặt thím Chu lập tức lộ ra nụ cười vui sướng:
“Ai đó?”
Ngoài cửa vang lên tiếng của nhân viên bảo vệ Tiểu Chu: