Là một chú chó săn đã hơn một tuổi, lúc này Tiểu Tuyết cực kỳ thông minh và trung thành, tuy đôi lúc có thể lười biếng làm nũng nhưng lòng cảnh giác vẫn cực kỳ cao.
Thông thường khi gặp các đội viên trong đại đội, Tiểu Tuyết sẽ không sủa to, nhiều nhất chỉ nhìn chằm chằm họ.
Hiện tại, tiếng kêu chói tai liên tục vang lên không ngừng, có lẽ là nó đã gặp phải thứ gì nguy hiểm rồi!
Cô cảm thấy không ổn lắm, lập tức chạy ra ngoài xem.
Quả nhiên, cạnh hàng rào cách đó không xa, một con sói lớn đang như hổ rình mồi, thân trước hơi chùng xuống, sống lưng cong lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết đang sủa cảnh cáo, tựa hồ đang chờ thời cơ để hành động.
“Tôi sẽ đi tìm đội dân binh, kêu họ mang s.ú.n.g tới, cô mau đóng cửa lại, tuyệt đối đừng đi ra ngoài!”
Triệu Tùng đứng cạnh Trương Thiên, giọng nói trầm thấp, nhanh chóng đưa tay đóng lại cánh cửa gỗ nặng nề, sau đó chạy ra ngoài từ cửa sau.
Hôm nay Trương Thiên không đạp xe đến đây, nên nếu muốn gọi người một cách nhanh nhất thì chỉ có thể để Triệu Tùng - người có sải chân dài hơn.
Trong trường hợp này, Trương Thiên chỉ có thể đợi tin tức.
Trước đó không lâu, bên trên đã thu hồi một lượng lớn s.ú.n.g ống, s.ú.n.g cầm tay về cơ bản đều bị thu đi, bây giờ chỉ có đội dân binh có.
Khẩu s.ú.n.g trong tay Trương Thiên là do anh Hai đưa cho, ngoại trừ người trong nhà, không ai biết nên cô mới có thể giữ lại.
Nếu bên ngoài chỉ có một mình con sói đó, có lẽ cô sẽ không hề kiêng dè mà nổ súng, nhưng Tiểu Tuyết vẫn ở bên ngoài, cô không chắc mình có thể b.ắ.n trúng con sói mà không làm bị thương Tiểu Tuyết hay không, nên chỉ có thể đợi Triệu Tùng gọi người tới.
Trương Thiên ghé sát vào cửa, thông qua khe hở ở giữa để kiểm tra tình hình bên ngoài.
Con sói đó đã đi quanh hàng rào mấy vòng, nhưng tiếc là bị Tiểu Tuyết theo dõi chặt chẽ, căn bản không cho nó một cơ hội nào.
Đột nhiên, Trương Thiên nhớ ra gần đây không chỉ có một cơ sở chăn nuôi này!
Hơn nữa, sói là động vật sống theo bầy đàn, mà cô chỉ nhìn thấy một con ở đâu, vậy những con còn lại đã đi đâu?
Chuyện này có chút không ổn.
Trương Thiên hít một hơi thật sâu, cau mày, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Con sói hoang bên ngoài đang có ý định nhảy qua hàng rào, đầu tiên nó giả vờ vô ý đến gần, sau đó bắt đầu thăm dò – thử đặt hai chân trước lên hàng rào.
“Gâuuu!”
Tiểu Tuyết đột nhiên lao qua đó, lộ ra hàm răng trắng nhọn, không chút chần chờ nhào qua cắn.
Con sói hoang lập tức xoay người nhảy lùi lại để tránh đòn tấn công từ phía trực diện của Tiểu Tuyết.
Hai con vật nhất thời rơi vào thế giằng co.
“Đoàng! Đoàng!”
Là tiếng súng!
Khóe miệng Trương Thiên lộ ra nụ cười vui mừng, ắt hẳn là Triệu Tùng đã dẫn đội dân binh tới rồi!
Con sói hoang ở cửa giống như bị tiếng s.ú.n.g hù dọa, nó không chút chần chừ lập tức quay người bỏ chạy.
Trương Thiên đi ra mở cửa, sau đó chạy đến bên cạnh Tiểu Tuyết, nhìn bóng con sói hoang dần biến mất, bấy giờ cô mới dám thở phào một hơi.
Nó chính là một loài động vật hoang dã, và đây cũng là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy một con sói ở bên ngoài!
“Woooo~”
Tiểu Tuyết dựa vào Trương Thiên, trong miệng phát ra những âm thanh làm nũng, cái đầu còn dụi dụi vào chân cô.
Trương Thiên ngồi xổm xuống và ôm lấy cái đầu lông xù của nó, dùng sức nựng vài cái.
“Làm tốt lắm! Chút nữa sẽ cho em thêm đồ ăn!”
Khen ngợi Tiểu Tuyết xong, Triệu Tùng cũng dẫn mọi người tới.
DTV
Trương Thiên đứng dậy tiếp đón, trong mắt hiện lên một chút lo lắng:
“Gia súc trong trại chăn nuôi vẫn ổn chứ?”
Thấy Trương Thiên bình an vô sự, Triệu Tùng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó anh mới lắc đầu nói:
“Có năm con sói chạy đến trại chăn nuôi bên kia, cắn bị thương một con dê, ngoài ra còn cắn c.h.ế.t một con trâu cày.”
“Trâu cày?!”