Chung Quyên cười đến mức khóe mắt xuất hiện một vài nếp nhăn, bà ấy vui vẻ vỗ con gái mình một cái.

“Sao bây giờ con mới nói hả!”

Trương Thiên giật giật khóe miệng, cô một lòng một dạ tập trung vào chuyện mẹ giấu mình, nên đã sơ ý quên mất.

Cô ho nhẹ hai tiếng rồi nói:

“Vừa hay đại đội chuẩn bị mổ lợn, chờ sau khi chia thịt xong, nhà chúng ta sẽ làm một ít thịt ướp hun khói, sau đó mua thêm một ít đặc sản vùng núi gửi qua cho anh Cả và chị dâu Cả.”

“Mua nhiều chút, nếu không đủ thì lên huyện thành mua cũng được!”

Người hạnh phúc nhất khi chị dâu Cả mang thai chính là bà nội Vương Nhã Tĩnh, bà chính là người thương cháu trai Cả nhất.

Trương Hồng Vũ là cháu đích tôn ở trong nhà, có thể nói chính là người được bà nội yêu quý nhất.

Thậm chí Vương Nhã Tĩnh còn lén gặp Trương Thiên, bảo cô lấy ra một cặp vòng ngọc ở trong chiếc rương sơn đen lúc trước, chờ khi gửi thịt sẽ gửi qua luôn một thể cho anh Cả.

Đây cũng là lần đầu tiên Trương Thiên phát hiện ra việc chị dâu Cả mang thai lại là một chuyện quan trọng đến vậy đối với gia đình.

Cũng không biết ngày mổ lợn, nhà cô sẽ mua bao nhiêu cân thịt lợn?

Lợn trong đại đội trước hết phải chừa ra mấy con lợn đực để bán cho quầy thực phẩm, một con lợn đặt hàng đạt tiêu chuẩn có thể bán được 60 tệ, cũng coi như là một khoản thu nhập.

Giao hết lợn đực, số lợn còn lại mới thuộc về đại đội.

Tới thời điểm này, lợn dù có nuôi thêm cũng không tăng được mấy lạng thịt, để tránh việc lãng phí lương thực, thông thường đại đội sẽ chọn cách là nhanh chóng g.i.ế.c thịt, sau đó phân cho các đội viên ở trong đại đội.

Lần trước mổ lợn chia thịt là khi trồng vội gặt vội(*), để bổ sung dinh dưỡng và năng lượng cho các đội viên, đại đội đã mổ hai con lợn, mỗi nhà được chia một ít thịt, trong bụng cũng coi như có một ít chất béo.

(*) Nông thôn đổ xô đi thu hoạch, trồng cây vụ hè.

Không giống như việc chia lương thực, chia thịt dựa theo nhân khẩu, cũng không giống như đi chợ mua thịt muốn phần nào thì cắt phần đấy.

Người mổ lợn trong đội sản xuất sẽ chia lợn thành 4 nhóm: thịt, đầu chân, nội tạng và thịt mỡ, từng loại đều dùng cân để cân rõ số lượng.

Sau đó, thống kê tổng nhân khẩu của đội sản xuất, lấy số lượng mỗi loại chia cho nhân khẩu, lấy cân nặng bình quân đầu người, lúc đó sẽ chia thịt dựa theo con số đã tính ra.

Nhà Trương Thiên đông người, thịt lợn được chia gần chục cân, trong đó còn có hai cái chân lợn.

Chân lợn trực tiếp được cho vào danh sách gửi đi, ngay khi bà nội Vương Nhã Tĩnh lấy được liền dùng rượu trắng rửa sạch rồi ướp bằng công thức nước tương bí mật của mình.

Cũng may bây giờ trời lạnh nên thịt lợn đã ướp hai ngày không hề bị hỏng mà còn tỏa ra mùi thơm đặc biệt.

Thịt lợn đã ướp được đặt trên cành cây bách để hun khói, sau đó treo thịt đã hun khói ở dưới mái hiên để phơi khô.

Đợi đến khi sờ vào thấy cứng, lượng nước trong thịt đã bị gió thổi khô thì có thể đóng gói gửi đi.

DTV

Trương Thiên đặt gói hàng lớn được gói tận mấy lớp lên yên xe đạp đằng sau, chở đến bưu điện, kiểm tra kỹ địa chỉ mấy lần, sau đó thành công gửi đi.

Về đến nhà, việc đầu tiên cô làm chính là quan sát mảnh đất trống ở bên cạnh một lượt, sau đó đưa thịt lợn mang về cho bà nội, nhờ bà nội nấu thịt để ăn cơm trưa, tiếp theo là dắt theo Tiểu Tuyết đi đến xưởng sữa.

Xưởng sữa sắp hoàn công xây dựng, bây giờ đang ở giai đoạn lợp ngói.

Vì vấn đề vệ sinh, Trương Thiên cũng không chọn lợp mái tranh như những chỗ khác mà đặc biệt mua ngói về để lợp.

Mái tranh dễ sinh ra vi khuẩn và côn trùng, lỡ không cẩn thận để chúng rơi vào trong nồi, khách mua trúng chai sữa đó chắc chắn sẽ đi lan truyền khắp nơi, trường hợp tệ nhất chính là sau này không ai dám mua sữa của đại đội cô nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play